Chương 46: Liên Đới

Người dịch: Whistle

Cho dù Hudson có nguyện ý một mình gánh vác trách nhiệm, nhưng cái cơ thể nhỏ bé của hắn cũng sẽ không chịu nổi. Cho dù là có người muốn mượn đầu dùng một chút thì cũng đi mượn của Kỵ sĩ Chels, ai bảo ông ta là quân đoàn trưởng chứ?

Miệng người là vàng, Hudson chỉ có thể bị động tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng này. Hắn còn định chọn thêm mấy thằng xui xẻo bồi tiếp, nhưng cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Nếu như thật sự gặp phải chủ lực của phản quân cướp lương, toàn bộ quân đoàn số 5 cộng lại cũng không đánh nổi bọn chúng, chọn thêm một vài tên Kỵ sĩ lưu lại cũng chẳng làm được gì, cho nên hắn bèn dứt khoát không kéo cừu hận.

Sau khi tiếp nhận toàn bộ quyền chỉ huy nông nô binh, Hudson liền cảm thấy áp lực như núi.

May mắn là trên lục địa Aslante này đẳng cấp sâm nghiêm, những kẻ cứng đầu đã bị các lão gia quý tộc thu thập xong rồi, hiện giờ cũng không có người nào nhảy ra quấy rối.

Hudson dùng hình thức dân chủ tự nguyện đề cử mà chọn ra một đống Thập phu trưởng, sau đó lại bổ nhiệm một đám thân tín làm bách phu trưởng, miễn cưỡng thành lập một hệ thống chỉ huy.

Nhìn qua đội ngũ tầm thường giống như con giun ở bên dưới, Hudson hít một hơi thật sâu, âm thầm nhắc nhở chính mình: Đám này không phải là lính của mình, không cần yêu cầu cao như vậy.

“Từ giờ trở đi, toàn quân nhất định phải thống nhất di chuyển. Cho dù là ăn cơm, ngủ, đi ị cũng phải hành động tập thể trong thời gian quy định.”

“Tất cả mọi người phải banh con mắt mà dòm ngó lẫn nhau. Nếu như có người làm trái quy tắc, không người tố cáo, lại bị bắt được.”

“Vậy thì một người làm trái quy tắc thì toàn đội sẽ chịu đói; Một đội làm trái quy tắc thì toàn bộ tiểu đoàn đó phải chịu đói.”

“Ở dưới trướng của ta thì phải tuân thủ quy củ của ta. Đừng có xem nhẹ chuyện này, người vi phạm quân lệnh, toàn bộ treo cổ.”



“Bắt không được cũng không sao, dù gì cũng có gia quyến có thể gánh tội thay. Không muốn liên luỵ đến vợ con già trẻ trong nhà thì nhớ phải đàng hoàng một chút.”

“Đi theo sát đội ngũ cho ta, cho dù là mất tích không nhìn thấy thi thể thì cũng bị thừa nhận là đào binh. Cả nhà già trẻ đều sẽ được mang lên đài hành hình trước cửa thôn......”

Hudson dùng ngôn ngữ phổ thông dễ hiểu để khiển trách. Tổng kết lại chỉ ba chữ —— tội liên đới.

Hắn vốn định nói là một người vi phạm quân lệnh thì toàn đội sẽ đầu rơi xuống đất, chỉ là khi nhớ tới đây là chỉ một đám ô hợp, Hudson sợ mình gϊếŧ hết sạch, cho nên chỉ có thể đổi thành “Chịu đói”.

Đối với đám nông nô tầng dưới chót mà nói, chịu đói cũng là một hình phạt rất nặng. Trước khi nhập ngũ, đám ô hợp này đều phải ăn bữa hôm lo bữa mai quanh năm suốt tháng.

Bây giờ có Bá tước Pierce nuôi cơm nên bọn hắn mới có tha hồ ăn uống. Thật vất vả mới được ăn cơm no, đương nhiên sẽ không có người nguyện ý tiếp tục chịu đói.

Thẳng thắn mà nói, phương thức vận lương bây giờ không hề khoa học. Toàn bộ lương thảo đều chỉ được vận chuyển trong một lần, nếu như cuộc chiến kéo dài quá dài, sau đó còn phải chạy tới chạy lui thêm một chuyến.

Biết thì biết, nhưng Hudson sẽ không lắm miệng. Hắn chỉ một sĩ quan nhỏ, phục tùng mệnh lệnh là được rồi.

Huống chi cuộc chiến này chỉ vỏn vẹn là bình định, không phải quốc chiến, đàm luận chiến tranh kéo dài sẽ rất dễ dàng gây ra chuyện cười.

Trên thực tế, trên lục địa Aslante này, cho dù là cuộc chiến giữa các vương quốc thì thời gian chiến tranh cũng sẽ không quá dài.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản, chiến tranh tiêu tốn quá nhiều thuế ruộng. Trong thời đại phong kiến mà sức sản xuất chậm hơn kế hoạch này, thời gian khai chiến dài thì ai cũng chịu không nổi.

Sau khi dựa vào “tội liên đới” cưỡng chế làm thịt mấy tên xui xẻo vi phạm quân lệnh xong, đội vận lương cuối cùng cũng đã ổn định.



Khi lên chiến trường có đáng tin hay không thì không biết; Dù sao thì khi làm hậu cần vận chuyển lương thực đã không có người tiếp tục đi lạc.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là tiêu chuẩn cơm nước của mọi người được đề cao. Không riêng gì bánh mì đen bao no, còn có thể được phân một bát canh thịt vụn có vị muối.

Chỉ dựa vào một chén canh thịt vụn có vị muối này, hình tượng của Hudson trong lòng đám nông nô binh cũng từ lão gia quý tộc hung thần ác sát biến thành lão gia quý tộc “Hào phóng”.

Không có bất kỳ ngoài ý muốn gì, thịt vụn canh thêm muối này chính là hạn ngạch của quý tộc trong quân đoàn số 5.

Hudson vốn định ăn một mình, tiếc là dọc đường lại chẳng gặp phải thương khách nào, căn bản không có chỗ để thủ tiêu tang vật.

Lương thảo cũng là hàng hoá, muốn giấu cũng không có chỗ giấu. Mang theo lương thảo tham ô tiến đến hội hợp với bộ đội chủ lực, Hudson còn không có ngốc đến vậy.

Hắn liền hung hăng khinh bỉ đám thương nhân có ánh mắt thiển cận kia, thậm chí ngay cả cơ hội phát tài tốt như vậy cũng không biết nắm lấy.

Không bán được tang vật thì đương nhiên là không có tiền. Hiện thực tàn khốc này làm cho Hudson chỉ có thể trở thành một vị quân nhân chính trực. Hắn liền dứt khoát hào phóng với quân đồng minh, đề cao đãi ngộ cơm nước của đám binh lính dưới quyền.

Sau khi ngồi xét lại mình, Hudson đổ hết trách nhiệm của việc tham ô thất bại này cho —— quan hệ nhân mạch không đủ rộng.

Thương nhân trục lợi không sai, nhưng tiếc là nắm đấm không cứng, cho nên thường xuyên bị các quý tộc vô lương hố cho mất cả chì lẫn chài.

Biết rõ là quân đoàn số 5 phụ trách áp vận lương thảo, vậy mà lại không có người dám tới làm ăn, nguyên nhân lớn nhất chính là trong quân đoàn số 5 có quá nhiều quý tộc, căn bản không thể lo lót được hết.

Chỉ cần có bất kỳ một khâu nào không giải quyết được, vậy thì cũng chỉ có thể bị người ta đen ăn đen. Loại giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng này, cho dù có bị người đoạt thì cũng không dám nói ra ngoài.