Chương 8: Bắt hung thủ

Đi không bao lâu, Thương Cẩm Tú liền nhìn thấy phía trước có một dãy phòng khí phái. Thương Cẩm Tú cẩn thận nhìn thoáng qua, nhớ tới, bố cục cái chỗ này hẳn là tứ hợp viện, nàng vừa rồi ở địa phương là đông sương phòng, nơi này hẳn là chính phòng. Nhìn sơ qua, chính phòng tổng cộng có ba gian, trái phải còn có hai gian nhĩ phòng.

Cửa phòng đều đóng chặt, trong chính phòng ở giữa lại truyền đến tiếng khóc mơ hồ cùng với tiếng cầu xin tha thứ, còn có tiếng "rắc rắc". Nghe giọng khóc lóc hẳn là một tiểu cô nương. Nghe ra tiểu cô nương kia thập phần hoảng sợ, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.

Tiếng dập đầu rất vang, nghe được Thương Cẩm Tú liền nhíu mày. Dùng sức như vậy, sợ là da đầu đều muốn dập nát.

Trước tận thế nàng vẫn sinh trưởng trong xã hội bình đẳng, chịu không nổi người khác dập đầu. Nhưng mà sau khi trải qua mạt thế tàn khốc, trong lòng nàng lúc này tuy rằng vẫn không thể tiếp nhận, nhưng trên mặt lại không đổi sắc, khiến người ta nhìn không ra ý nghĩ trong lòng.

Ở cửa đứng hai bà tử tráng kiện, bộ dáng bình thường giống nhau, ăn mặc thì có chút khác nhau. Các nàng vừa nhìn thấy Thương Sĩ Công cùng Lý Thục Hoa liền hơi thay đổi sắc mặt, một người trong đó cao giọng hỏi: "Đại lão gia, đại phu nhân, các ngài làm sao lại tới đây?”

Thương Cẩm Tú nhìn sắc mặt nàng ta không quá tự nhiên, đồng thời trong phòng còn truyền ra một tiếng kinh hô bối rối, nàng hiểu được, người này là cố ý nhắc nhở người bên trong bọn họ đến.

Nàng vì thế càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ nói, Tú nhi rơi xuống nước còn có nội tình không ai biết sao? Nhưng Tú nhi chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi, ai lại độc ác như vậy, ra tay với nàng ngoan độc như vậy?

Thương Sĩ Công nói rất uyển chuyển: "Chúng ta đến thăm lão phu nhân.”

Lý Thục Hoa nghe vậy liền nở nụ cười một tiếng, nói: "Ta nghe nói lão phu nhân đang thẩm vấn Thanh nhi, vừa lúc ta cũng muốn biết, Tú nhi rốt cuộc là rơi xuống nước như thế nào, liền tới đây nghe Thanh nhi nói.”

Nàng vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng tiểu cô nương la hét: "Phu nhân cứu mạng a!"

Thương Cẩm Tú trong nháy mắt cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, lại nhớ không ra là ai. Chỉ suy đoán, một câu này hẳn là "Thanh nhi" hô.

Lý Thục Hoa nhấc chân lên đi về phía trước, hai bà tử tráng kiện kia đồng thời giơ cánh tay lên muốn ngăn cản nàng, bị Thương Sĩ Công hung hăng trừng mắt một cái, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, ngoan ngoãn lui trở về. Lý Thục Hoa cũng không nhìn các nàng, đi lên bậc thang đang muốn đẩy cửa, Thương Sĩ Công lại vươn tay trước nàng một bước, dùng sức đẩy một cái, cửa liền mở ra.

Thái Y Lam ôm Thương Cẩm Tú đi theo phía sau, Thương Cẩm Tú từ khe hở của Lý Thục Hoa cùng Thương Sĩ Công nhìn qua, liền thấy trong phòng cư nhiên có không ít người. Ngồi chính giữa chủ vị chính là Thương Tôn thị, bên cạnh nàng có một nam hài lớn độ sáu bảy tuổi, trong ngực còn ôm một nữ hài có kích thước không sai biệt lắm so với Tú nhi.

Nữ hài kia môi đỏ răng trắng, khuôn mặt nho nhỏ, cằm có chút nhọn, nhìn ra được là một mỹ nhân. Chỉ là trong nháy mắt Thương Cẩm Tú nhìn thấy nàng, trong lòng đột nhiên liền có chút phát hoảng.