Chương 9: Xác nhận

Thương Cẩm Tú nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Thương Tôn thị trong lòng liền có chút phát hoảng, nhưng mà nàng rõ ràng, thay vì nói là nàng đang sợ hãi, chi bằng nói là thân thể của nàng đang sợ hãi.

Thân thể con người chính là kỳ diệu như thế, mặc dù trí nhớ mất đi, một ít bản năng lại được thân thể giữ lại. Thương Cẩm Tú sau khi tỉnh lại cũng không có trí nhớ của Tú nhi, lúc này bản năng thân thể lại nói cho nàng biết, đứa nhỏ nhìn như đáng yêu kia, liên không nhỏ với Tú nhi!

Mặc kệ nói như thế nào, Tú nhi rất sợ nàng.

Đứa nhỏ kia cũng tò mò nhìn ra ngoài, ánh mắt hai người chạm nhau, nàng liền đột nhiên dời ánh mắt, đồng thời ở trong lòng Thương Tôn thị nhẹ nhàng vặn vẹo, tựa hồ không được tự nhiên. Thương Cẩm Tú nhìn thấy một màn này, hơi nheo mắt lại. Nàng ở mạt thế đã chứng kiến đủ loại người, tiểu nha đầu trước mắt này, rõ ràng là chột dạ!

Lý Thục Hoa cùng Thương Sĩ Công đã đi vào phòng, vừa mới vào cửa, Thương Tôn thị có vài phần bất mãn thanh âm liền vang lên: "Nếu thân thể không thoải mái thì ở trong phòng, đến nơi này làm gì? Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại động thai khí thì sao?”

Thương Cẩm Tú nhíu mày, nàng đã sớm nhìn ra Thương Tôn thị không thích Lý Thục Hoa, thậm chí đã đến mức chán ghét, nếu không, nàng cũng sẽ không ở trước mặt những người khác vài lần làm mất mặt Lý Thục Hoa. Thương Cẩm Tú tuy rằng còn chưa thành công mang sắm vai thân phận con gái của Lý Thục Hoa, nhưng sự quan tâm của Lý Thục Hoa đối với nàng nàng cảm thụ được, lúc này nghe được lời của Thương Tôn thị, nàng liền có chút bất mãn, nhìn Thương Tôn thị cả người đều không vừa mắt.

Nàng muốn nhìn sắc mặt Lý Thục Hoa giờ phút này, đáng tiếc Lí Thục Hoa đưa lưng về phía nàng, căn bản không nhìn thấy. Chỉ nghe Lý Thục Hoa nói: "Ta nghe nói mẫu thân đang thẩm vấn Thanh nhi, vừa lúc ta cũng muốn biết Tú nhi rơi xuống nước như thế nào, liền tới đây nghe Thanh nhi giải thích.

Nàng vừa dứt lời, một phụ nhân vốn đang quỳ trên mặt đất, trán chạm đất đột nhiên ngẩng đầu, cầu xin nhìn về phía Lý Thục Hoa, thanh âm bi thiết: "Đại phu nhân, Thanh nhi vô tội, Đại phu nhân tha mạng a!”

Nàng vừa ngẩng đầu, mọi người liền thấy trán nàng đã dập nát, phía trên xanh bắp tím còn có một khối huyết ấn thật lớn.

Thương Cẩm Tú phát hiện lực đạo Thái Y Lam ôm nàng lớn hơn một chút, quay đầu nhìn sắc mặt nàng, liền thấy Thái Y Lam lúc này sắc mặt trắng bệch, hai mắt đang áy náy nhìn người quỳ trên mặt đất cùng với tiểu cô nương quỳ bên cạnh phụ nhân.

Tiểu cô nương mặc y phục màu xanh, chất liệu nhìn tuy rằng bình thường, nhưng cắt may lại rất cẩn thận, còn thập phần tỉ mỉ dùng sợi tơ cùng màu thêu hoa văn như ý, thoạt nhìn cũng không bắt mắt, phải nhìn kỹ mới có thể nhìn ra bất đồng.

Giờ phút này nàng cũng ngẩng đầu, nhìn không phải Lý Thục Hoa, mà là Thái Y Lam. Chỉ thấy hai mắt nàng đỏ bừng, trên mặt còn mang theo nước mắt, nhìn vẻ mặt, hiển nhiên là sợ hãi. Chỉ là nhìn kỹ lại, Thương Cẩm Tú phát hiện sắc mặt nàng có chút ửng hồng, toàn thân run rẩy, nhìn giống như là sinh bệnh.

Thanh nhi dù sao cũng là một tiểu hài tử, Thương Cẩm Tú mặc dù ở mạt thế đã quen với sinh tử, vẫn không đành lòng nhìn nàng cứ như vậy mà chịu bệnh. Nàng đang do dự nên mở miệng như thế nào, liền nghe thấy một thanh âm hơi khắc nghiệt: "Chủ nhân còn chưa lên tiếng, nào có đạo lý ngươi nói trước? Cũng không nhìn nơi này là địa phương nào, đồ không có quy củ!"