Chương 2: Vị Khách Đầu Tiên

Người đến là một ông lão mặc áo khoác dài.

Da ngăm đen, dùng chóp mũi ngửi ngửi, "Vừa rồi cậu đốt cái gì?"

Tôi cười nói: “Đốt chút rác thôi, ông chủ không có ở đây, tôi không thể đi được.”

Ông lão mím môi tỏ vẻ không hài lòng, nhấc chân bước đến khu trưng bày búp bê.

Tôi nóng lòng muốn chứng tỏ mình có năng lực làm việc nên nhiệt tình giới thiệu: "Những con búp bê này có tay nghề tinh xảo, sống động như thật và cực kỳ có giá trị để sưu tập. Ngài thích con nào......"

Không đợi tôi nói xong, lời nói của tôi đột ngột bị chặn lại.

Những con búp bê, vốn dĩ đang bất động, cùng nhau nheo mắt nhìn tôi, nhãn cầu lồi ra lộ vẻ dữ tợn.

Tôi không thể bị ảo giác đánh bại.

Chỉ cần đối diện với sợ hãi của chính mình, tôi mới có thể thoát khỏi căn bệnh này.

Tôi đem một con búp bê có đôi mắt hung ác nhất và giới thiệu nó cho ông lão.

"Ngài nhìn con búp bê này thấy thế nào? Đây là một sản phảm rất đẹp, giá cả lại hợp lý.”

Ông lão ngạc nhiên nhìn tôi, trên khuôn mặt nhăn nheo của ông hiện lên vẻ khâm phục.

"Người trẻ tuổi, cậu đúng là có kiến thức?"

Tôi không hiểu từ "có kiến thức" này nghĩa là gì.

Tuy nhiên, với tư cách là một nhân viên bán hàng có năng lực, tôi không thể tỏ ra mình không biết gì về sản phẩm.

Tôi cười nói: “Đương nhiên tôi hiểu, ông bà tổ tiên nhà tôi đã làm nghề này mấy ngàn năm rồi.”

Ông lão như bừng tỉnh, thái độ của ông đối với tôi rõ ràng là thân thiện và hòa ái hơn mấy phần.

"Nếu cậu là cao thủ, tôi cũng không cần phải vòng vo."

Ông lão dùng bàn tay to lớn của mình, cởi bộ quần áo sẫm màu, quần áo hóa thành những mảnh giấy vụn màu xám tro bay tán loạn.

Phần da lộ ra ngoài bị cháy sém thành than, các mô trên cơ thể bị hoại tử, giống như một xác chết cháy đen đang đi lại.

Trong lòng tôi không có chút gợn sóng.

So với khi tôi bị ảo giác, tôi còn nhìn thấy những cảnh tượng đáng sợ hơn.

Ông lão dịu dàng ôm con búp bê, vuốt ve nó bằng bàn tay khô khốc đã bị cháy thành than của mình.

"Sau khi tôi bị thiêu chết, tôi vẫn luôn nhớ nhung con gái mình, một thời gian dài cũng không thể đầu thai chuyển kiếp. Con búp bê này trông giống con gái tôi nhất. Có nó bầu bạn, tôi có thể buông bỏ chấp niệm, thanh thản ra đi.”

Tôi như bị nhốt trong đám sương mù, chỉ có thể an ủi ông ấy: “Mọi chuyện hãy suy nghĩ kỹ, đừng tự làm khó mình”.

Ông lão trả tiền theo bảng giá dán trên con búp bê, một nụ cười nở trên khuôn mặt nhăn nheo đen đúa của ông.

Trước khi đi, ông ấy nói với tôi: "Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu là người tốt. Tôi muốn khuyên cậu một điều. Cửa hàng đồ cổ này rất nguy hiểm. Nó không phải là nơi dành cho người sống. Cậu nên rời đi càng sớm càng tốt. ."

Tôi bất lực thở dài, “Sức khỏe tôi không tốt, tìm được việc lương cao như vậy cũng không dễ dàng.”

Ông lão lắc đầu, "Tôi không thể xen vào chuyện của người sống, muốn tiền hay mạng là quyền của cậu."