Chương 3: Di Vật Của Cha

Sau khi tiễn ông lão đi, tôi rất phân vân.

Theo những gì ông lão nói: ông ấy đã qua đời rồi.

Cửa hàng đồ cổ này vô cùng kỳ lạ, nó chỉ mở cửa vào ban đêm và đóng cửa vào ban ngày.

Chẳng lẽ khách đến mua hàng lẫn lộn với người chết sao?

Trong lòng nghi hoặc không hiểu, tôi đi vòng quanh khắp cửa hàng để tìm manh mối.

Lộc cộc…

Những bước chân nhẹ vang lên phía sau tôi.

Tôi tưởng có khách nên lập tức quay lại cười: “Xin chào!”

Trước mắt tôi trống rỗng.

Không có ai ở đó.

Chỉ có một đôi giày thêu và một chiếc váy cưới màu đỏ bay lên từ không trung, từng bước, từng bước tiến về phía tôi.

Tay áo trống lắc qua lắc lại.

Đôi giày thêu bước đi vững vàng với những dấu chân đỏ như máu.

Tôi nhớ các quy tắc có nói qua…

[4. Không được mặc thử trang phục cổ trang, nếu phát hiện quần áo hoặc giày thêu tự di chuyển, xin vui lòng trốn vào nơi an toàn cho đến khi vật phẩm trở lại trạng thái bình thường mới được ra ngoài.]

Tôi lập tức chui xuống gầm bàn gần nhất.

Cơ thể tôi cuộn tròn như một quả bóng, từ dưới gầm bàn, tôi không thể nhìn thấy chiếc váy cưới màu đỏ đang bay lơ lửng trên không trung.

Đôi giày thêu đi đi lại lại trên sàn vài lần, rồi trở lại giá để giày một cách nguyên vẹn.

Tôi nghe bên ngoài hoàn toàn yên ắng, không có động tĩnh gì nên lặng lẽ thò đầu ra ngoài.

Chiếc váy cưới màu đỏ nhào tới và từ trên trời rơi xuống, trùm lên đầu tôi.

Tôi cảm thấy một đôi bàn tay nhớp nháp thò ra từ ống tay áo, bóp chặt lấy cổ họng tôi.

Một cảm giác ngột ngạt bao trùm.

Tôi làm sao có thể để cho ảo giác đánh bại?

Hai tay tôi mò về phía bàn, đυ.ng phải một hòn đá cứng.

Tôi cầm hòn đá và đập mạnh vào thứ trước mặt.

Một cái, hai cái, ba cái...

Sức lực đang bóp cổ tôi dần dần biến mất.

Cùng với những tiếng hét đau đớn, chiếc váy cưới màu đỏ rơi xuống đất như một quả bóng xì hơi.

Tôi nhặt nó lên và treo lại trên mắc áo.

Tất cả xung quanh trở lại yên tĩnh như cũ.

Tôi nhìn vào chiếc gương đồng bên cạnh, vuốt lại mái tóc rối bù của mình.

Trong gương, một bóng người mờ ảo hiện ra sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, không có ai ở đó.

Tôi nhìn lại chiếc gương đồng.

Hình bóng ngày càng rõ nét hơn.

Cái này là cái gì?

Sự kiên nhẫn của tôi đang cạn kiệt.

Tôi nhặt viên đá vấy máu vừa nãy lên và chỉ thẳng vào chiếc gương đồng.

"Mày muốn chết phải không? Tới đây!"

"Mày đi ra? Hay tao đi vào? Lấy mạng đổi mạng đi!"

Bóng người đang dần dần rõ ràng bắt đầu lui về phía sau.

Tôi chăm chú nhìn vào gương.

Cuối cùng, bóng người dừng lại ở phía đối diện chiếc đầu lâu rồi biến mất.

Tôi cố kìm lại ý muốn đập vỡ chiếc gương đồng, tôi bước đến chỗ cái đầu lâu.

Một giọng nói run rẩy lọt vào tai tôi, vừa kỳ ảo lại mờ mịt.

"Hãy đưa tôi đi, làm ơn."

Tôi nhớ quy tắc có nói qua…

[5. Các sản phẩm xương cốt có thể yêu cầu bạn giúp đỡ, bạn nhất định phải từ chối chúng.]

Tôi phớt lờ lời cầu xin của nó, đi vào phòng tắm và rửa sạch vết máu trên đá.

Xét cho cùng, nó là vật phẩm của cửa hàng đồ cổ, vì vậy tôi không thể làm hỏng nó khi chưa được phép.

Tôi cẩn thận lau sạch nó bằng khăn giấy và đặt trở lại trên chiếc bàn bằng ngọc thạch.

Đột nhiên, một sợi dây chuyền quen thuộc đập vào mắt tôi.

Đây là?

Tôi cầm sợi dây chuyền lên và xem xét cẩn thận.

Đây là di vật của cha tôi!

Mặc dù nó không đáng bao nhiêu, nhưng cha tôi đã mua với giá mười tệ trên phố đi bộ, khi còn sống, ông ấy luôn đeo nó trên cổ.

Lúc cha tôi nhảy sông chết đuối, không ai đi tìm sợi dây chuyền rẻ tiền này, ai ngờ hôm nay nó lại xuất hiện trong một cửa hàng đồ cổ.

Giá là 300 tệ, tôi muốn mua nó.

Sợi dây chuyền này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.

Tôi quay trở lại quầy lễ tân và ngồi xuống, nhìn vào mảnh giấy mà ông chủ để lại.

[7. Trong ngăn kéo có 5.000 tệ tiền mặt, là tiền lương trông coi cửa hàng của bạn, bạn có thể tùy ý sử dụng. Tuy nhiên, bạn không thể mua bất cứ thứ gì trong cửa hàng.]

Tôi không muốn vi phạm quy tắc, nhưng cũng không muốn từ bỏ di vật duy nhất mà cha tôi để lại.

Tôi do dự không biết làm thế nào, vắt óc suy tính kỹ lưỡng.