Chương 4: Vị Khách Thứ Hai

Két…

Tiếng cửa tiệm mở ra.

Có khách.

Tôi đặt sợi dây chuyền vào trong ngăn kéo, nồng nhiệt đón khách.

"Xin chào."

Vị khách là một phụ nữ trẻ và xinh đẹp.

Cô ấy liếc nhìn tôi một cách lãnh đạm, và đi thẳng đến khu vực quần áo cổ trang.

"Thật là đẹp."

Những ngón tay sơn màu xanh lá của cô ấy chạm vào từng bộ quần áo, yêu thích không muốn buông tay.

"Tôi có thể thử chiếc váy này không?"

Tôi khó xử nói: "Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không cho phép thử quần áo.”

Người phụ nữ trừng mắt nhìn tôi, "Không được thử à? Thế thì làm sao tôi biết mà mua?"

Tôi tiếc nuối nói: “Không còn cách nào khác, đây là quy định ông chủ đặt ra, tôi chỉ có thể tuân theo.”

Khi người phụ nữ nghe tôi nhắc đến từ ông chủ, sắc mặt cô ấy thay đổi, cô ấy khẽ lẩm bẩm: "Âm soa quả thật rắc rối mà."

Tôi vừa định hỏi “âm soa” là gì, nhưng ánh mắt tôi lại rơi vào cổ cô ấy.

Trên làn da trắng nõn mảnh khảnh có một vết rạch đỏ như máu, đầu lắc lư, tựa hồ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Ảo giác sao?

Tôi hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh.

Cô ấy chọn trái chọn phải, cuối cùng chọn một chiếc váy trắng như tuyết.

"Tôi sẽ mặc nó."

Dứt lời, cô ấy cởi cút áo, quần áo trên người giống như ông lão lúc nãy, cũng hóa thành tro bay tán loạn.

Tôi định thần nhìn lại.

Cơ thể của người phụ nữ được khâu lại với nhau.

Cánh tay, nội tạng, cổ tay, bàn chân và đùi của cô chằng chịt vết khâu.

Giống như tay chân bị đứt lìa đã được khâu lại.

Người phụ nữ chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của tôi, cười lạnh nói: "Nhìn dáng vẻ chưa nhìn thấy sự đời của anh kìa, chậc chậc, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người chết bị phân thây sao?"

Lại là người chết?

Tôi tò mò hỏi: “Tất cả người chết, đều có thể đến tiệm đồ cổ mua đồ sao?”

Người phụ nữ lắc đầu, thay bộ váy màu trắng, nhìn vào gương đồng, hài lòng xoay người.

Sau đó, cô ấy trả lời tôi: “Những người chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết trong lòng sẽ chứa đầy oán hận, không thể luân hồi. Họ sẽ đến đây mua thứ mình cần, điều này sẽ giúp hóa giải chấp niệm của họ, mới có thể từ từ siêu thoát.”

Tôi đã hiểu ra.

Khách hàng đầu tiên bị thiêu chết, ông ấy không thể buông bỏ được đứa con gái còn sống của mình.

Khách hàng thứ hai bị sát hại dã man và phân xác, chấp niệm của cô ấy là gì?

Tôi hỏi: “Cô mua quần áo là có thể an tâm ra đi sao?”

Người phụ nữ trả tiền cho tôi, "Đúng vậy, cha mẹ tôi đã giúp tôi minh oan, người chồng gϊếŧ chết tôi đã bị trừng phạt. Sự oán hận của tôi đã được cha mẹ tôi cảm hóa. Cuối cùng, trước khi đi tôi chỉ muốn giữ một chút thể diện.”

Tôi hiểu.

Không có gì ngạc nhiên khi tiền lương của nhân viên bán hàng trong cửa hàng này cực kỳ cao.

Hóa ra đây là một cửa hàng đồ cổ của âm phủ, chỉ bán đồ cho người chết.

Sau khi tiễn cô ấy đi, tôi mở ngăn kéo, nhìn sợi dây chuyền quen thuộc mà đắn đo suy nghĩ.

Cha tôi bị chết đuối, cha tôi cũng đã đến tiệm đồ cổ này sao?

Chấp niệm của cha tôi là gì?

Trằn trọc cả đêm, ngoài cửa sổ trời dần sáng.

Tôi buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mí mắt.

Tiếng chuông của chiếc đồng hồ kiểu cũ lại vang lên, thời gian chỉ đến 6 giờ sáng và cuối cùng tôi cũng được tan làm.

Tắt đèn và khóa cửa.

Tôi nhìn thấy một vài bóng mờ lóe lên trong căn phòng tối.

Kèm theo tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.

"Đưa tôi đi......"

"Giúp tôi......"

Tôi suy đoán đây cũng là ảo giác và không quan tâm nữa.