Chương 5: Ảo Giác

Về đến phòng trọ, tôi lăn ra ngủ.

Trong giấc ngủ tôi liên tục gặp ác mộng.

Buổi tối, mẹ kêu tôi dậy ăn cơm.

"Cương Tử, con nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Mẹ nhìn thấy sắc mặt và tinh thần của con không tốt lắm.”

Tôi nhanh chóng gắp hai miếng rau bỏ vào miệng.

"Con không sao, chỉ là không quen ca đêm, mấy ngày nữa sẽ không sao, mẹ yên tâm đi."

Trông mẹ vẫn lo lắng.

"Nếu không tối nay mẹ đi cùng con? Con cứ đi ngủ, mẹ giúp con trông cửa hàng."

Làm thế nào tôi có thể đặt mẹ vào tình thế nguy hiểm được?

Nếu mẹ biết những khách hàng trong cửa hàng đồ cổ đều đã chết, bà ấy sẽ phát ốm vì sợ hãi.

"Mẹ, hai ngày nữa ông chủ sẽ trở về, nếu bây giờ con lười biếng, sau này làm sao đi làm được? Mẹ yên tâm, con ngủ một giấc cả ngày hôm nay, buổi tối sẽ có tinh thần thôi."

Mẹ muốn nói lại thôi, chỉ giơ đũa gắp cho tôi vài miếng thịt.

Tôi biết bà đang lo lắng cho bệnh tình của tôi.

Một khi bệnh tái lại, không biết sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền chữa bệnh.

Tôi phải dựa vào nghị lực của mình để kiểm soát được bệnh tật.

Kiếm tiền nuôi gia đình, đây là trách nhiệm của một người đàn ông.

Đúng 6 giờ tối, cửa hàng đồ cổ mở cửa đúng giờ.

Tôi lấy cây lau nhà và dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ.

Khu quần áo và trang sức cổ trang rất yên tĩnh và không có gì bất thường.

Khu vực xương cốt lại ồn ào, náo nhiệt, những âm thanh kỳ lạ ùa vào tai tôi.

"Đây là người sống."

"Hắn là của ta, các ngươi không được cướp."

"Đừng gϊếŧ hắn, để hắn dẫn chúng ta ra ngoài."

"Chỉ cần rời khỏi tiệm đồ cổ, là có thể tìm được vật tế thần."

Tôi liếc nhìn xung quanh, nơi này để ngọc bội, dây chuyền, nhẫn, bông tai, đầu lâu, phỉ thúy, một số xương và đá không xác định.

Chúng đã quá cũ nát rồi, làm sao lại có thể phát ra nhiều tiếng ồn như vậy?

Đây nhất định là ảo giác của tôi.

Tôi bỏ qua sự quái dị đó và đi đến khu vực để búp bê.

Hai con búp bê đang đi trên mặt đất.

Tôi sững người tại chỗ, không thể đoán được đó là ảo giác hay là thật?

Tôi thấy tay chân con búp bê cứng ngắc, tư thế rất đáng sợ, mỗi khi nó bước một bước, thân thể mềm nhũn của nó lại run lên bần bật, giống như một đứa trẻ vừa chào đời đã có thể đứng thẳng.

Tôi nhớ quy tắc có nói rằng:

[3. Búp bê không biết nói, nếu gặp phải búp bê có thể nói chuyện và cử động thì nó đã bị hỏng, nên thiêu hủy.]

Tôi không quan tâm chúng có phải là ảo giác hay không, đốt trước rồi nói sau.

"Người sống!"

"Người sống!"

Hai con búp bê phát hiện ra tôi, tranh nhau nhào tới.

Tôi lấy bật lửa, châm mấy tờ báo trên bàn rồi ném lên người chúng.

Ngọn lửa nhanh chóng lan ra.

Tiếng khóc, tiếng gào thét của con búp bê thật cuồng loạn.

Tôi cảm thấy không có gì thú vị.

Đồ chơi này trông thật đáng sợ, nhưng sức chiến đấu thì lại không có.

Tôi đợi chúng cháy thành tro, lấy chổi quét chúng đi rồi vứt vào thùng rác.

Két…

Có tiếng mở cửa.

Nhất định là có khách đến.

Tôi lau tay và lập tức bước đến chào hỏi.

Cánh cửa hé ra một khe hẹp.

Không có người chết nào bước vào.

"Xin chào?"

Tôi lớn tiếng chào hỏi.

Có tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, như thể có thứ gì đó đang vội vã bước đi.

Tôi nhìn mảnh giấy ông chủ để lại.

[6. Nếu có khách gõ cửa nhưng không vào nhà. Bạn không cần để ý, không cần tò mò, không cần nhìn ra cửa.]

Tôi lựa chọn bỏ qua không quan tâm nữa.

Cộc, cộc, cộc…

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

"Có ai ở đây không?"

"Đây là cửa hàng đồ cổ phải không?"

Tôi sững người một lúc.

Đây là giọng nói của mẹ tôi!

Sao mẹ lại đến đây.