Chương 6: Vị Khách Không Mời Mà Đến

Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ.

Tuy nhiên, điện thoại di động đã nằm ngoài vùng phủ sóng.

Tôi đứng trước cửa, vểnh tai lên nghe ngóng.

"Kỳ quái, mình đi theo sau Cương Tử, tận mắt thấy nó vào cửa hàng này, sao giờ lại không thấy đâu?”

"Trời thì tối, điện thoại di động không có tín hiệu, Cương Tử sẽ không gặp chuyện gì chứ!”

Tôi chắc chắn lần này không phải ảo giác.

Mỗi khi lo lắng mẹ sẽ tự nói chuyện với mình để giảm bớt áp lực.

Bà ấy lo lắng cho căn bệnh của tôi, cho nên đã bí mật theo sau tôi, đây chính là cách cư xử hàng ngày của mẹ.

Tôi không thể để mẹ đi lúc này.

Nếu để mẹ một mình bên ngoài cửa hàng sẽ rất nguy hiểm, chẳng may bà đυ.ng phải người chết thì sao?

Tôi không do dự mở cửa.

Bên ngoài trời tối đen như mực, cả ngón tay mình tôi còn không nhìn thấy được.

Những con phố trải dài theo các hướng giờ đã biến mất.

Thoạt nhìn, phía trước giống như một hố đen không đáy.

Gió thổi l*иg lộng, trộn lẫn với mùi thối rữa và ẩm thấp.

Mẹ đi ngang qua tôi, vẫn lên tiếng gọi: "Cương Tử? Con ở đâu? Đừng làm mẹ sợ!"

Tôi đưa tay ra và nắm lấy cánh tay bà.

"Mẹ! Con ở đây! Mẹ vào đi!"

Mẹ hoảng sợ hất tay tôi ra, "Á! Cái gì vậy?"

Mẹ không thể nhìn thấy tôi?

"Mẹ! Con là Cương Tử!"

Tôi tăng âm lượng và nói lớn.

Mẹ tái mặt vì sợ hãi, hốt hoảng nhìn quanh như một bà lão cô đơn đi lạc vào nghĩa địa.

Tôi bất chấp vi phạm quy tắc.

Mẹ tôi là người thân duy nhất của tôi trên đời này.

Tôi sải bước qua ngưỡng cửa và bước vào bóng tối.

Tôi chạy đến bên mẹ, dùng hai tay nắm lấy đôi tay gầy guộc của bà: "Mẹ ơi! Con ở đây!"

Mẹ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, hầu như không nhận ra tôi.

"Cương Tử?"

"Là con."

Mẹ tôi lập tức mềm nhũn ra, không biết là sợ hãi hay là quá hồi hộp, toàn thân run rẩy, vịn vào tôi mới miễn cưỡng đứng vững.

"Đứa nhỏ này, làm mẹ sợ muốn chết! Mẹ lo cho con nên đi theo xem sao, không biết vì sao lại lạc đường, nơi này tối đen như mực, ngay cả đèn đường cũng không có.”

Tôi trấn an mẹ: "Không sao đâu, con đưa mẹ đến cửa hàng nghỉ ngơi, mẹ trốn ở quầy lễ tân, đừng làm ảnh hưởng công việc của con."

"Được."

Mẹ gật đầu lia lịa.

Tôi nắm lấy tay mẹ và bước đến cửa hàng.

Cửa hàng đồ cổ đâu?

Vừa rồi tôi còn bước ra từ cửa hàng, bây giờ cửa hàng đã biến mất!

Trước mắt có một màn sương đen.

Có lẽ tôi lại bị bệnh?

Dựa trên cảm giác của tôi, cửa hàng nên ở phía bên tay trái, bậc thang thứ ba.

Vì vậy, tôi dẫn mẹ chậm rãi đi tới.

Đi liên tiếp mấy chục bước, vẫn đi vòng vòng chỗ cũ.

"Cương Tử, con không sao chứ?"

Mẹ dè dặt hỏi, sợ động đến dây thần kinh nhạy cảm của tôi.

Tôi giả vờ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: “Mẹ, con cũng đi lạc rồi, chúng ta tìm thêm chút nữa.”

Mẹ nắm chặt tay tôi, không dám nói thêm lời nào.

Hai chúng tôi, một già một trẻ, dìu nhau đi trong bóng tối không biết bao xa.

Tôi lấy điện thoại ra, thời gian hiển thị là 0 giờ.

Một nỗi sợ hãi bàng hoàng, bất lực, không thể giải thích bao trùm lấy tôi.

Bỗng nhiên.

Một bàn tay to thô ráp từ phía sao vỗ vào vai tôi.

Tôi quay ngoắt lại.

Một bóng người mơ hồ đứng ngay trước mặt.

Tôi mượn ánh sáng yếu ớt từ điện thoại di động để nhìn cho kỹ, đó là ông lão bị thiêu cháy thành than.

"Chàng trai trẻ, sao cậu lại chạy ra ngoài?"

Hóa ra là người quá cố đã mua con búp bê đêm qua.