Chương 7: Đầu Thai Chuyển Kiếp

Giống như gặp được vị cứu tinh trong một hố đen rộng lớn, giọng tôi run lên vì phấn khích.

"Thưa Ngài, tôi không tìm thấy cửa hàng đồ cổ!"

Ông lão cười lạnh một tiếng, "Cậu là người sống, đương nhiên nhìn không thấy, âm soa không nói với cậu sao? Buổi tối đi làm không cần để ý chuyện vớ vẩn, người đi lạc đường, không phải là khách hàng của cậu.”

Tôi suýt khóc: “Tôi còn không biết âm soa đó là ai”.

Ông lão thở dài nói: "Có thể là cậu thiếu tiền thật, dám bán hàng mà không hỏi rõ công việc, chủ tiệm đồ cổ chính là âm soa, cậu có biết hắn đang làm gì không?"

Tôi khϊếp sợ khi nghe những lời này, một trận gió lạnh chạy dọc sống lưng.

Khuôn mặt cháy đen khó nhận ra của ông lão tiến lại gần tôi.

"Âm soa đi mua hàng. Họ chuyên thu thập những thứ từ người chết và bán chúng trong các cửa hàng đồ cổ cho những vong hồn khác."

Tôi ngay lập tức được khai sáng.

Không có gì ngạc nhiên khi sợi dây chuyền của cha tôi lại xuất hiện trong cửa hàng đồ cổ.

Hóa ra nó đã bị âm soa lấy đi.

"Những đồ cổ này cũng có sinh mệnh sao? Tôi thấy chúng di chuyển còn biết nói chuyện nữa?” Tôi khó hiểu hỏi.

Ông lão khịt mũi khinh thường, “bọn chúng đều là kẻ xấu, khi còn sống đã phạm tội ác tày trời, sau khi chết sẽ không được bình yên, không thể quay đầu lại. Thiên đạo luân hồi, âm soa sẽ không bao giờ bỏ qua cho ai.”

Bây giờ tất cả các hiện tượng kỳ lạ đã được giải thích.

"Nếu mua phải đồ cổ có chứa linh hồn ác quỷ, nó sẽ được thả ra để làm hại người khác phải không?"

Ông lão kiêu ngạo cười nói: "Chúng tôi tuy là nạn nhân của bọn xấu, nhưng sau khi chết, chúng tôi là ánh sáng chính đạo, khi chúng tôi ra đi, ác ma sẽ tan thành mây khói.”

Nghe lời giải thích này, tôi cảm thấy đạo đức của âm soa cũng không tệ.

Ít nhất hắn biết thiện ác, công bằng và chính trực.

"Thưa ngài, bây giờ tôi nên làm gì?”

Tôi nhìn con đường đêm dài phía trước lòng hoang mang vô cùng.

Giọng điệu của ông lão bất lực.

"Không có cách nào, đợi đến 6 giờ sáng, người sống tự nhiên có thể thoát khỏi quỷ đả tường, đêm nay tôi phải đi đầu thai, nên chỉ có thể giúp cậu được như vậy.”

Tôi cảm ơn ông ấy một lần nữa, tận mắt chứng kiến hình bóng của ông lão dần dần trở nên trong suốt, và cuối cùng biến thành hư vô.

Con búp bê trong tay ông cũng biến mất cùng nhau.

Từ đầu đến cuối, mẹ tôi vẫn ở nguyên vị trí đó, ôm chặt lấy tôi không dám phát ra tiếng động.

Tôi biết mẹ tôi rất sợ hãi.

Tôi vỗ tay bà: “Mẹ, chúng ta ngồi một lát đợi trời sáng rồi đi nhé”.

Mẹ rơm rớm nước mắt.

"Cương Tử, mẹ không muốn con làm công việc này nữa. Con là người sống, tại sao con lại phải gặp người chết mỗi ngày chứ?”

Tôi chạm vào năm nghìn tệ tiền lương trong túi.

Rồi nghĩ đến sợi dây chuyền cha tôi để lại vẫn còn trong ngăn bàn.

Còn có một tờ giấy của ông chủ để lại, yêu cầu tôi trông cửa hàng trong ba ngày.

Nếu ngày mai tôi mất tích, đối với ông chủ, cha tôi và cả bản thân tôi, đó là hành vi bất nhân bất nghĩa.

"Mẹ, ngày mai là ngày cuối cùng con làm ở đây, ngày mốt con sẽ xin nghỉ việc. Con là một người đàn ông, đã cầm tiền lương của người khác, không thể lén lút bỏ đi như vậy được."

Mẹ biết tôi cứng đầu, bướng bỉnh, biết không thể thuyết phục được nên đành phải đồng ý.

Thật vất vả chịu đựng cho đến sáng.

Sương mù dày đặc dần dần tan đi.

Cửa hàng đồ cổ đã biến mất lại xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi nhìn đồng hồ, đã 6:10 sáng.

Tôi lo mẹ sợ nên không vào cửa hàng nữa mà đóng cửa khóa trái từ bên ngoài.

Tôi nhớ ghi chú của ông chủ có nói.

[8. Nếu trong vòng ba ngày tôi không xuất hiện, xin vui lòng đóng cửa hàng đúng 6:00 sáng ngày thứ 4, và rời khỏi đây mãi mãi.]

Chỉ cần tôi kiên trì thêm một đêm nữa, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.