Chương 21

Chương 7:

Lục Hoài tò mò để sát vào xem, thiếu chút nữa bị mùi hương kia gây gay mũi, chờ cậu phản ứng lại, nhịn không thuốc nói: “Thái phó, đây là gì?”

Cố Diễm nghe vậy, đóng hộp lại, mới nói: “Điện hạ, có cảm thấy tốt hơn chút không.”

Lục Hoài ngẩn ra, khi Cố Diễm tiến vào, cậu chưa từng ho khan, đầu cũng không đau nữa.

Cậu cúi đầu trầm tư một lát, nói: “Thuốc này chỉ cần ngửi, là có hiệu quả rõ ràng như vậy. Nếu nguyên vật liệu đủ, nếu có thể tạo thêm, cũng có thể tạo phúc cho bá tánh. Tuy nhiên, đây là đồ của thái phó, hay là đến từ……”

“Điện hạ.”

Cố Diễm bình tĩnh nhìn cậu.

“Đây là phương thuốc mẫu thân thần tạo ra, gay mũi khó nhịn, lại có thể tạm thời giảm bớt phong hàn, đáng tiếc hiệu quả chỉ là râu ria. Thần vốn tính tiến thêm một bước cải tiến, nhưng nhìn thấy cung nữ đổ thuốc của điện hạ, sắc thuốc cũng cần thời gian, chỉ có thể lấy cái này để ứng phó.”

Cố Diễm cố tình nhắc thêm việc sắc thuốc, Lục Hoài giả vờ cũng không thuốc, cậu lặng lẽ nắm chặt áo, do dự cúi đầu, cằm nhỏ mượt mà ở trong điện dưới ánh nến trong điện, càng thêm thanh thoát.

“Thái phó, kỳ thật thuốc là do bổn cung yêu cầu đổ, là bổn cung nhất thời hồ đồ……”

“Thần biết, nhưng điện hạ không nên lấy thân mình ra đùa.”

Lục Hoài cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai, ngược lại tưởng tượng, không khỏi nghi hoặc.

Cố Diễm tựa hồ thực coi trọng thân thể Thái Tử…… Vì sao?

Không đợi cậu suy nghĩ thêm.

Cố Diễm vừa nói xong, còn muốn đem nước đường trên khóe miệng lau đi, Lục Hoài cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, môi mỏng xẹt qua đầu ngón tay ôn nhuận, ngay cả cái kén khi đối phương luyện võ cũng phác họa rõ ràng.

Khoảng cách đối diện, hô hấp ấm áp giao hòa nhau.

Không biết vì sao, Lục Hoài đột nhiên nhớ tới hình ảnh Cố Diễm hô hấp nhân tạo cho mình, không khỏi xấu hổ, đầu ngón tay hơi hơi co lại.

Mà ở trong khoảnh khắc cậu đang vắt hết óc chuẩn bị lý do thoái thác, Cố Diễm mặc không lên tiếng rời đi.

Không thuốc một khắc sau, Cố Diễm lại lần nữa đẩy cửa vào, trong tay còn bưng một chén thuốc.

Lục Hoài an tĩnh uống, kết quả mới vừa uống một ngụm, thiếu chút nữa không nuốt xuống thuốc.

Cậu nghẹn ở cổ, đang chuẩn bị một hơi uống hết, răng bị nhẹ nhàng cạy ra, nhét vào một miếng mứt hoa quả, cuốn đi không ít vị đắng.

Lệch về một bên đầu, Cố Diễm đem mứt hoa quả trong lòng bàn tay đưa cho cậu.

Lục Hoài nhấp môi, uống hết, hầu kết trên dưới động động, lại nuốt vào mứt hoa quả, dư vị môi lưỡi ngọt thấm, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhìn về phía Cố Diễm đang cáo lui.

“Bổn cung không biết cảm tạ như thế nào……”

Cố Diễm nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt như cũ sâu không lường thuốc, lại ở dưới sắc tối của trời, như có một tia ôn nhu.

“Điện hạ bình yên vô sự, là thuốc rồi.”

Lục Hoài ngơ ngẩn, mãi đến người đi xa, không có bóng dáng, cậu mới hồi phục tinh thần lại, nhéo mứt hoa quả, tinh tế hồi ức lại sự kiện phát sinh hôm nay.

Theo lý thuyết, dựa theo nhân thiết trong sách của Cố Diễm, cho dù cốt truyện đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, cũng không có khả năng đột nhiên quan tâm cậu như vậy.

Nhưng hiện tại……

Lục Hoài rũ mắt, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ.

Cứ như vậy, cậu thậm chí cảm thấy Cố Diễm biết cốt truyện kế tiếp, muốn mượn Thái Tử chèn ép nhị hoàng tử.

Tuy nhiên, đều là suy đoán thôi.

Hiện giờ, nghỉ ngơi trước.

Mấy canh giờ sau.

Lục Hoài xoa xoa giữa mày, quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, tan hết buồn bực.

Ngoài điện, cậu bị cung nhân đẩy ra một đoạn dài, thấy sắc trời không còn sớm, đang muốn trở về.

Tự nhiên, vừa gặp lúc này, cậu nghe thấy thuốc âm thanh rêи ɾỉ kỳ quái.

Lục Hoài nhíu mày, xua tay cho phía sau cung nhân rời đi, tự mình đi theo thanh âm đi tới.

Thẳng đến vòng qua nơi ở cung nhân, cậu thấy thái giám quản sự mang theo một người nđang xử phạt một cung nữ.

Ở nơi xa, cung nữ kia nằm trên ghế, phía sau bị cầm roi đánh ra rất nhiều vết máu, nhìn cực kỳ ghê người.

Lục Hoài nhíu mày.

Cung nữ này, có chút quen mắt.

Bên kia, thái giám tổng quản nhìn chằm chằm thân thể thon gầy của cung nữ, ý vị thâm trường nói: “A Nhất, ngươi dám trộm đồ vật! Nếu điện hạ lát nữa gặp ngươi thấy hoàn hảo không tổn hao gì, còn liên lụy đám người cùng nhau bị phạt!”

“Bất quá, nếu ngươi nghe lời ta, mọi chuyện đều dễ dàng.”

Thái giám híp mắt, đáng khinh cười nói: “Nếu ngươi không muốn, vừa lúc kho mới đang thiếu người……”

“Ta thấy là ngươi có thể đi Kính Sự Phòng ở mấy ngày.”

“Ai không có mắt như vậyt?”

Thái giám tổng quane không kiên nhẫn quay đầu lại, thiếu chút nữa bị dọa chết, hắn bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, vội vàng xin tha: “Điện, điện hạ, là nàng mấy canh giờ trước ở trong điện lén lút, thần tưởng trộm đồ vật, nô tài mới xử phạt nàng a!”

“Phải không?”

Lục Hoài khống chế xe lăn đi tới trước mặt bọn họ, lại nhìn A Nhất đang miễn cưỡng hành lễ, biết đây là trước khi nguyên thân rơi xuống nước, bên người đi theo cung nữ.

Quả nhiên, là người đó.

Lục Hoài lạnh lùng nói: “Bổn cung chỉ là tàn phế, vẫn chưa điếc.”

Thái giám vội vàng phủi sạch quan hệ: “Là, là A Nhất muốn đối đầu cùng nô tài, muốn mượn cơ hội thoát tội ăn cắp! Không, không tin, điện hạ có thể hỏi những người khác!”

Thái giám tổng quản nói xong, cả người run rẩy không ngừng.

Hắn vốn ỷ vào Thái Tử cách khá xa, cảm thấy đối phương không nghe rõ mới dám nói bậy.

Nhưng ai có thể đoán thuốc, tên tàn phế này lại thính như vậy chứ!

Lục Hoài ngước mắt: “Ngươi không giải thích?”

A Nhất nghe vậy, nhìn cậu thật sâu, gằn từng chữ.

“Điện hạ thân thể phú quý, nô tỳ ti tiện, sợ tai mắt điện hạ bị vấy bẩn, không cầu điều gì khác, chỉ nguyện có thể trong sạch chết đi.”

chết?

Đúng là gần như chết giả.

Lục Hoài ngẩng đầu, lười biếng nhìn về phía thái giám tổng quản đang vui mừng, môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy.

“Không tuân theo lệnh của chủ nhân, lạm dụng tư hình, nên phạt.”

“Ý đồ bức lương, tư thông cung nữ, nên phạt.”

“Hắt nước bẩn, trốn tránh trách nhiệm, nên phạt.”

“Thả, Đông Cung không cần người tự chủ chương làm việc.”

Nói xong, Lục Hoài thay đổi tư thế thoải mái, nhìn mấy người mặt trắng bệch, nhẹ nhàng nghiêng đầu.

“Các ngươi tính toán chính mình đi Kính Sự Phòng lãnh phạt, vẫn là bổn cung kêu thị vệ kéo các ngươi đi?”

……

Xử lý xong thái giám, Lục Hoài cố ý thử nói: “Ngươi có thể tự lựa chọn nơi đi.”

A Nhất cúi đầu, “Điện hạ, nô tỳ muốn lưu tại Đông Cung, nhưng nô tỳ xác thật ăn cắp, cũng nên phạt.”

“Phải không?”

Lục Hoài như suy tư gì: “Ngươi trộm cái gì?”

A Nhất đang muốn trả lời, kết quả lời nói của Lục Hoài, làm toàn thân nàng đều căng thẳng.

“Nếu bổn cung đoán không sai, ngươi là nam nhi. Hơn nữa, ở ngoài điện đều không phải muốn trộm đồ vật, mà là đang tìm kiếm thời cơ, thay đổi thuốc mê của Cố Diễm.”

“A Nhất, bổn cung có nói sai?”

Vừa dứt lời, vũ khí sắc bén xuyên qua gió lạnh, sượt qua trên vai Lục Hoài, mang theo mùi gỉ sắt.

Vài sợi tóc đen rơi xuống, một thanh âm thanh thúy lặng lẽ rơi xuống đất.

Ngón tay Lục Hoài giấu ở trong ống tay áo nắm chặt trắng bệch, nhìn A Nhất, cả người bê bết máu lại như con báo đi săn ẩn nấp trong bóng tối, căng thẳng trong lòng dần dần dâng lên, nhưng vẫn buộc phải dằn xuống.

Cậu thở sâu, nhìn miếng sắt do A Nhất ném ra, cảm khái đối phương võ công cao cường, ho khan ra tiếng.

“Nếu chưa hạ sát thủ, có muốn cùng bổn cung nói chuyện một chút?”

A Nhất không có dời đi nhìn chằm chằm tầm mắt cậu, trầm giọng nói: “Điện hạ vì sao không gϊếŧ ta?”

“Vì sao phải gϊếŧ?”

Lục Hoài che lại miệng đang ho khan không ngừng, nửa trương gương mặt ẩn vào đêm tối, ánh trăng xuất hiện, môi mỏng xinh đẹp hơi nhếch lên, A Nhất đột nhiên cúi đầu, lại không dám đối diện.

“Ngươi là nam hay nữ, có võ công hay không, bổn cung không quan tâm, nhưng ngươi đổi đi thuốc của Cố Diễm việc này cùng bổn cung có quan hệ mật thiết, bổn cung cần thiết hỏi rõ ràng.”

Lục Hoài thấy đối phương không nói lời nào, lại nói: “Nếu ngươi tin bổn cung, xử lý tốt miệng vết thương tới trong điện, nếu không tin, bổn cung có thể làm bộ như chưa bao giờ gặp ngươi.”

Nói xong, cậu điều khiển xe lăn xoay người rời đi, bóng dáng gầy ốm càng lúc càng xa, đoạn cổ hiện ra mỏng manh như có thể dễ dàng bẻ gãy, phảng phất giống như một chút đều không lo lắng người đối diện tập kích.

A Nhất nhìn chăm chú vào Lục Hoài đang đi xa, cúi đầu lau khóe miệng huyết, trong lòng lấy ra mấy viên thuốc nuốt vào, tập tễnh bước chân, hướng tới phía đối diện Lục Hoài, nhảy dựng lên, biến mất với trong bóng đêm.

_____________***______________

Lục Hoài chờ mãi chờ mãi không thấy người tới, trong lòng biết rõ ràng đối phương đã rời đi.

Nghĩ đến, cao thủ bậc này cậu giữ không thuốc.

Rốt cuộc A Nhất này, là trong sách là đệ tử của tị thế cao nhân trong truyền thuyết, bởi vì thời gian nhập môn, nội lực khinh công, tướng mạo đệ nhất, bị đặt biệt danh là A Nhất, dần dà, hắn cũng quen.

Tuy nhiên, hắn lại bởi vì thích mặc y phục nữ tử, không dám làm cho đồng môn biết, suốt ngày độc lai độc vãng.

Ngay cả như vậy, vẫn bị mọi người phát hiện, các sư đệ sư muội ở sau lưng chế nhạo hắn, hắn không còn mặt mũi nào ở lại môn phái, cao nhân trừng trị các đệ tử khua môi múa mép, vẫn không thể thay đổi ý định rời đi của hắn.

Mà bởi vì cao nhân từng chịu ân huệ của Vân hoàng hậu, liền khuyên hắn khi hành tẩu giang hồ, có thể lựa chọn âm thầm phụ tá Thái Tử.

Hắn do dự, nhưng sau khi biết thuốc tình cảnh của Thái Tử, giả làm thị nữ ở lại.

Nhưng mà Thái Tử tâm tình bất định, hỉ nộ vô thường, đối với khuyên bảo của A Nhất, từ trước đến nay đều bỏ mặc.

A Nhất mới đầu thấu hiểu Thái Tử, cho rằng Thái Tử là khi còn nhỏ bị hoàn cảnh bức bách, cho đến khi sư phụ hắn qua đời, hắn cuối cùng cũng nản lòng thoái chí, chết giả rời đi, từ đây chu du thiên hạ, trừng trị vô số tiểu nhân, thanh danh vang xa, thiên hạ đều biết.

Mà Cố Diễm vô tình gặp thuốc A Nhất đang cải trang thành như nữ tử, cũng chưa từng trào phúng, còn tự mình đặt tên, cùng trò chuyện với nhau, những lời nói của hắn đánh vào nhân tâm A Nhất.

Càng đừng nói đến Cố Diễm văn tài võ lược, từ đây hắn trở thành phụ tá của Cố gia, ở lúc Cố Diễm đối phó với Lục gia, bày mưu tính kế, thâm tàng gϊếŧ địch, lập công lao lớn, cuối cùng thuốc phong làm hữu tướng, khiến người khác ghen tị.