Chương 1

Edit: Phong Lữ

Trên giang hồ này, xưa nay cả hai bên chính tà cùng tồn tại. Từ ngàn năm trước, Ma tôn, Yêu vương liên tiếp xuất thế, khiến cho ác quỷ đại yêu hoành hành, nhân gian khổ sở. Vào lúc này, hầu hết tu sĩ chính đạo đều phải sinh tồn một cách gian nan, chỉ có thể kết minh cùng chống lại. Ngay cả như vậy, do tu vi chênh lệch nên hết lần này tới lần khác vẫn bị ma đạo chèn ép, cuối cùng đành trốn vào rừng sâu núi thẳm kéo dài hơi tàn.

Nhưng mà thời thế lần lượt lưu chuyển, nay đây mai khác, vào lúc thế gian nguy nan thì vị cứu tính của chính đạo xuất hiện. Kiếm tiên hạ phàm chém chết Yêu vương, Huyền môn cứu thế diệt trừ ma tôn, yêu tộc như rắn mất đầu, cao thủ ma tu bị tổ sư Huyền môn gϊếŧ sạch, ma đạo rất nhanh đã bị Thiên Đạo Minh do Huyền môn chính tông dẫn đầu đè xuống, cứ như vậy tiêu điều mấy trăm năm, đến nay cũng chưa khởi sắc.

Ma tu nhịn như vậy hồi lâu, rốt cuộc cũng đợi được đến khi Huyền môn Đại sư huynh phản bội sư môn, gia nhập ma đạo. Người này không bao lâu đã trở thành cung chủ Cực Nhạc cung Hà Hoan, dùng tu vi mạnh mẽ lãnh đạo Ma đạo đối kháng Thiên Đạo Minh. Tới khi đám ma tu cho là ngày đời ta lên hương đã đến, thì Hà Hoan lại bị lôi kiếp, giác ngộ triệt để rồi trở về Huyền môn.

Ai cũng không ngờ thế cuộc chính tà còn có thể nói đổi là đổi là vậy, trơ mắt nhìn lão đại nhà mình bị chính đạo lôi đầu lại như thế. Một đám ma tu nhất thời trở thành trẻ không cha bơ vơ, chỉ có thể theo người từng là Nhị hộ pháp Vưu Khương của Cực Nhạc cung tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường Mạc Bắc, tạm lánh chính đạo, sau đó vẫn gào khóc đòi chờ người dẫn đầu mới của ma đạo giáng lâm.

Từ sau khi tổ sư Huyền môn chia sẻ công pháp tiên nhân cho thiên hạ, đẳng cấp tu sĩ trên thế gian chiếu theo tu tâm công pháp phân thành năm giai đoạn: Luyện thể, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Độ kiếp. Trong đó từ Nguyên anh đến Độ kiếp chính là quá trình thử thách mấu chốt nhất để đạo tâm thu thiên kiếp, một khi bình yên vượt qua, phi thăng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Có câu giang sơn đời nào cũng có người tài, duy trì hào quang được mấy trăm năm. Từ sau khi Hà Hoan trở về Huyền môn đã được bốn mươi năm, nhóm ma tu nhận thấy bên chính đạo đã xuất hiện ba tu sĩ Độ kiếp kỳ, nghe nói bây giờ tiểu đệ tử của chưởng môn Huyền môn đang bế quan chuẩn bị Độ kiếp, mà ma đạo bọn họ thế mà lại không có một cái Độ kiếp tu sĩ nào. Đã từng có một người còn bị Huyền môn chết tiệt lừa về, tình hình như vậy thiệt quá không công bằng, thực sự làm trái thiên đạo âm dương điều hòa. Cho nên, trời cao nhất định hạ một thiên tài ma đạo cứu vớt thế lực ma đạo suy tàn.

Cho nên bọn họ vừa mỗi ngày thắp 3 nén hương cao, cầu khẩn lão đạo sĩ Huyền môn với Sát thiên đao Hà Hoan phi thăng lẹ lẹ giùm, vừa lúc nào cũng quan sát cẩn thận tìm thiên tài tu sĩ bên phe mình, thề phải tập hợp toàn bộ lực lượng ma ti, tạo ra thêm một Ma tôn.

Trưởng nhóm Ma tu là giáo chủ ma giáo Vưu Khương cũng là phản đồ từ môn phái chính đạo nhảy qua, tuy rằng bây giờ kiên trì đi tuyến đầu con đường phục hưng ma đạo, nhưng lỡ đâu khi hắn Độ kiếp bị sét đánh một cái cũng quay về chính đạo thì sao?

Vì vậy, đồ đệ của Hà Hoan là Tất Thiên Nhận, đã từng là Đại hộ pháp Cực Nhạc cung, bây giờ là Đại hộ pháp ma giáo đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất trong lòng bọn họ.

Ở góc nhìn của đám ma tu, đầu tiên, từ nhỏ Tất Thiên Nhận đã ở môn phái Cực Nhạc cung của ma đạo, khi lớn lên khẳng định tam quan bất chính, sẽ không lại đột nhiên chạy về chính đạo cứu vớt muôn dân; hơn nữa sau khi sư phụ Hà Hoan của hắn rời đi, hắn vẫn kiên trì lưu lại ma giáo chủ trì sự vụ, rõ ràng thấy đây là một ma tu thuần khiết, sẽ không bị nhi nữ tình trường ràng buộc. Điểm mấu chốt nhất nhất là, hắn bây giờ đã là tu vi Nguyên anh hậu kỳ, đạo tâm cho tới nay vẫn luôn cực kỳ ổn định, khoảng cách tới Độ kiếp cũng chỉ cách một bước, tỷ lệ thành công cực cao.

Nói chung, xem vẻ bề ngoài lạnh lùng đến mức không lộ vẻ gì kia đi, rồi nhìn đôi mắt nhìn ai cũng lộ vẻ khinh thường kia đi. Chậc, người này quả thực chính là lãnh tụ ma đạo trời sinh mà!

Xem đi, Đại hộ pháp của bọn họ đang dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn quét thuộc hạ, lạnh lùng biết bao! Vô tình biết bao! ….biết bao.

Hiện tại, đại trưởng lão ma giáo đang hạnh phúc quan sát đến Đại hộ pháp, dùng vẻ mặt tràn ngập hi vọng về một tương lai rực rỡ của ma giáo, phân đàn chủ ma giáo bên cạnh hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng đánh gãy ảo tưởng tươi đẹp: “Nhưng trưởng lão à, đệ tử Cực Nhạc cung nói Đại hộ pháp ở ma đạo lăn lộn sáu mươi năm rồi mà không có song tu đạo lữ nào, tám phần mười là không cứng nổi đó.”

Chuyện Đại hộ pháp đến nay vẫn còn là đồng tử cũng không phải là bí mật gì ở ma giáo, nhưng mà một chút điểm thiếu sót này hoàn toàn không thể ngắn cản trưởng lão yêu thích Thiên Nhận, hắn vẫn lôi chòm râu trắng như tuyết của mình ra vuốt than thở: “Không cứng được cũng không sao, không thể giao hoan thì cũng sẽ không bị nữ tử chính đạo dụ dỗ, quả thực là ứng cử viên hoàn mỹ cho chức Ma tôn.”

“Nhưng mà bọn đệ tử Cực Nhạc cung xưa nay chẳng ngại nam hay nữ mà.”

Phân đàn chủ đã bị trước các đệ tử Cực Nhạc cung thành công truyền thụ các loại tri thức thần bí tiếp tục nêu lên thắc mắc, nhìn xa trông rộng chỉ ra ra sự uy hϊếp của bọn họ không chỉ là nữ tử chính đạo mà còn có nam tử chính đạo.

Trưởng lão rốt cuộc nổi giận, trực tiếp dùng một quyền nện cho tên thuộc hạ lắm lời này ra ngoài, kiên định giữ gìn uy nghiêm của Đại hộ pháp: “Im cái mồm thối của ngươi lại, Đại hộ pháp đang ngon lành vậy sao tự nhiên lại thành đoạn tụ! Ngươi từng gặp đoạn tụ nào vĩ đại oai hùng như thế này ư? Cho dù hắn có là gì đi nữa, cũng tuyệt đối không phải đoạn tụ!”

Trưởng lão có tu vi Nguyên anh kỳ mặc dù đã qua tuổi một trăm, khi nói chuyện giọng vẫn tốt như tiếng chuông lớn, ngữ khí tin chắc Thiên Nhận tuyệt đối có thể cô độc một đời cũng rất cảm động lòng người. Nhưng nhân vật chính bị bọn họ thảo luận, ma giáo Đại hộ pháp Thiên Nhận trong nháy mắt dừng công văn đang phê duyệt trên tay, bút cũng ném về phía ông lão, dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người.

Ở trong ma đạo, có hai loại để chê cười: một là ngay cả đệ tử Cực Nhạc cung cũng không muốn đè ngươi, hai là ngon lành như ngươi mà ném vào Cực Nhạc cung vẫn là xử nam.

Cực Nhạc cung rốt cuộc là nhân vật đáng sợ cỡ nào tạm thời không đề cập tới, thế nhưng đã làm Đại hộ pháp Cực Nhạc cung, Thiên Nhận thật bất hạnh dính hết hai loại, trong mấy chục năm liên tục, vinh quang nhận danh hiệu người kém mị lực nhất ma đạo.

Bây giờ hai người này đã quăng hết ma giáo sự vụ cho hắn, còn ở một bên nói chuyện phiếm thì thôi, lại còn soi mói vô vết thương lòng của hắn, ai mà nhịn cho được. Thiên Nhận quyết định không nhịn nữa, lạnh lùng nói: “Vì sớm ngày Độ kiếp, ta quyết định tuân theo lời dạy của sư phụ, đi du lịch giang hồ, sự vụ ma giáo giao hết cho các ngươi.”

Vừa nghe lời này trưởng lão bối rối ngay, hoang mang không ngờ bọn họ cứ như vậy đã mất đi con trâu cày phân nửa việc ma giáo, khụ khụ, không đúng, là Đại hộ pháp cứu vớt ma đạo nguy nan, đau đớn gào lên nói: “Đại hộ pháp, ma đạo chỉ có thể nhờ ngươi chấn hưng, trời ban chức trách lớn cho ngươi, ngươi không thể đi màaaaaa!”

Nhưng, Đại hộ pháp lãnh khốc của bọn họ chỉ trả lời một câu đầy chân lý, “Ngươi bị ngốc à? Làm gì có ma tu nào đi nhận chức trách vì thiên hạ to đùng như thế?”

Hắn nói quá hợp lý, trong nháy mắt trưởng lão không có gì để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại hộ pháp tiêu sái phá không rời đi. Sau khi khóc lóc với một bàn đầy công văn, trong lòng bùi ngùi than thở: Đại hộ pháp của bọn họ quả nhiên là ma tu thuần chính nhất, ngay cả chút tùy hứng làm bậy này cũng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của ma đầu.

Thế là từ nay, Đại hộ pháp Tất Thiên Nhận của ma giáo chính thức rời nhà trốn đi…Không, là bắt đầu quá trình du lịch thiên hạ.

Nhớ lại cảnh chạy đi đầy tiêu sái của mình, rồi nhìn lại hoàn cảnh bi thảm bây giờ chỉ có thể ở bãi tha ma, đốt đống lửa qua đêm, Thiên Nhận chỉ có thể im lặng đỡ trán, lúc trước hắn không nên vì cái lý do ngớ ngẩn là “quay đầu lại thu thập bao quần áo sẽ tổn hại hình tượng” mà không chịu trở lại. Giờ thì hay rồi, cho dù là Nguyên anh cao thủ, ở lại khách điếm cũng phải trả tiền đó!

Mặc dù thân là ma tu, Tất Thiên Nhận vẫn không làm được mấy hành vi vô lại như ở quịt không trả tiền, cũng may ngày xưa hắn cũng có cái thân phận sát thủ đệ nhất thiên hạ. Tuy rằng sau khi làm giáo hộ pháp thì không nhận nhiệm vụ nữa, nhưng bây giờ quay lại nghề cũ cũng không khó.

Còn sư phụ của hắn là Hà Hoan, sau khi nhận được tin tức này thì không chút do dự mà sai bảo đệ tử, phi kiếm đưa thư tới cho nhiệm vụ đầu tiên sau khi đại sát thủ khai trương —— thay Huyền môn tìm kiếm đệ tử ngoại môn mất tích mười năm, thuận tiện mua cho hắn một phần đặc sản Chu Gia Tập là đường sơn tra rồi phi kiếm mang về.

Tuy rằng hắn rất hoài nghi lão sư phụ không đứng đắn này rốt cuộc đang quan tâm đặc sản hay là đệ tử ngoại môn, Tất Thiên Nhận tôn sư trọng đạo vẫn bước lên cuộc hành trình tìm người, theo tin tức sư phụ cho mà tìm đến trấn nhỏ phong bế bên trong ngọn núi lớn. Sau đó, vì lý do ly kỳ là “Không có tiền” mà ở tạm tại vùng ngoại ô.

Ở chỗ thâm sơn đường xá bất tiện này, người ở thưa thớt, cũng hiếm có tu sĩ đi ngang qua, qua vài năm sẽ trở thành chỗ đám tiểu tinh quái thích chiếm. Trên đường từ trên núi tới, Thiên Nhận không gặp lấy một người thôn dân, mà xử lý được đủ loại yêu ma quỷ quái. Chỉ tiếc tại nơi như thế này toàn là du hồn tiểu yêu vô danh đang tránh tu sĩ, cầm tới chợ đêm cũng không bán được vài đồng tiền, làm Tất đại sát thủ đang sầu vì quên mang bạc nay càng thêm sầu.

Là một ma tu bất luận bề ngoài và khí chất đều rất phù hợp với thân phận, Thiên Nhận ở bãi tha ma không sợ chút nào, đưa chân đạp bộ bạch cốt mới vừa từ giãy dụa bò trong đất trở lại, nhìn đám quỷ hồn đang trốn sau bia mộ run rẩy, lạnh lùng: “Ta đang rất khó chịu, nếu như các ngươi không muốn hồn phi phách tán thì ngoan ngoãn nằm lại trong đất đi.”

Chỉ một câu nói, các quỷ hồn lập tức chui lại trong đất làm thi thể im lặng, ngay cả bạch cốt đã bị người ta đào mộ vốn không biết đến nên trốn vào đâu cũng hết sức tự giác cầm một nắm đất rải lên đầu xương của mình, làm bộ như đã được chôn lại.

Trong cảnh tượng thê lương các quỷ hồn bị ma tu khủng bố ức hϊếp, một tên dũng sĩ từ trong cây cối rậm rạp bò ra.

Chỉ thấy trên người hắn là một bộ hồng y đỏ như máu, tóc thật dài rối bời che toàn bộ khuôn mặt, ngón tay tái nhợt đẩy cỏ dại, khó khăn đi ra, mỗi lần cử động đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương cốt va chạm, chỉ nhìn lục quỷ hỏa trên không không ngừng sáng lên là biết tên này không cùng đẳng cấp với mấy du hồn nơi đây, ít nhất cũng là một hung sát ác quỷ.

Thấy ác quỷ kia không ngừng nhích lại gần mình, sắc mặt Thiên Nhận trong nháy mắt đã đen lại. Quả nhiên, như dự đoán ác quỷ bò đến bên chân của hắn, tay dính đầy bùn đất nắm chặt giày của hắn, mắt đỏ như máu khẽ lộ ra sau mái tóc rối bời, mở miệng lên giọng âm trầm:”Nương tử… Ta tới tìm ngươi…”

Chỉ là một câu nói, Thiên Nhận rốt cuộc không khắc chế nổi xung động nội tâm của mình, nhấc chân đạp cho con ác quỷ mù mắt này bay trên cây khô không thể động đậy, rồi quát lên một tiếng lớn: “Nói cho ngươi một lần cuối, ta không phải nương tử của ngươi!”

Đúng, Tất Thiên Nhận hắn, đồ đệ duy nhất của Độ kiếp ma đầu Hà Hoan, nhân tài, niềm hy vọng trở thành Ma tôn mới của ma đạo, thiên hạ đệ nhất sát thủ đi tới đâu người quỷ đều tránh, thế mà trên đường chấp hành nhiệm vụ lại bị một ác quỷ quấn lấy, còn là một ác quỷ ngu ngốc, không cần biết là nam hay nữ, gặp ai cũng tóm lấy kêu “Nương tử”!!!