Chương 9

Edit: Phong Lữ

Mặc dù Hà Hoan trở về Huyền môn nhưng không phế bỏ ma công, thậm chí rảnh rỗi còn có thể lủi tới ma giáo chơi, không hề ý thức rằng mình đã đổi phe chút nào. Tuy rằng toàn bộ ma giáo đều rất muốn đuổi hắn đi, môn phái chính đạo cũng rất muốn đuổi hắn khỏi phe mình, nhưng không biết sao mà người này có thực lực quá mạnh, sau lưng Huyền môn chưởng môn chính tông yêu thương đồ đệ như con, cả hai phe chính tà đều đánh không lại hắn, cũng chỉ có cắn răng nghiến lợi mắng lên một câu —— trời gϊếŧ Hà Hoan đi!

Vừa khéo Hà Hoan sau khi trăm tuổi tính khí chuyển biến tốt, hằng ngày tươi cười chào đón mọi người, rảnh rỗi còn có thể chỉ điểm một, hai, chỗ cho đám ma tu. Vì vậy, những thiếu niên ngốc trong ma giáo bị bề ngoài của hắn lừa dối, cho đây là Đại tiền bối đáng để tôn kính, các trưởng lão dù phẫn nộ cũng chỉ có thể chọn cách không để ý tới hắn, không nhìn hắn, khinh bỉ hắn, sau đó lại đổi tư thế, tiếp tục không để ý tới hắn, không nhìn hắn, khinh bỉ hắn.

Hôm đó, Hà Hoan vẫn mang thần sắc tự nhiên mà đi vào ma giáo chọc các trưởng lão từng người giận thành con cá nóc phồng, nhưng mà vừa nhìn thấy người đồ đệ đã ở thư phòng suốt một tháng, cửa lớn không ra của trong không bước, trong nháy mắt biến thành lão phụ thân mặt đầy chua xót, rất lo âu than thở: “Thiên Nhận à, con đã sáu mươi tám tuổi còn không có hồng nhan tri kỷ, không lẽ định thật sự bàn chuyện song tu với mớ công văn?”

Tuy rằng Thiên Nhận bận thế này hoàn toàn bởi vì phải gánh vác công việc của các trưởng lão bị người này chọc tức phải bỏ đi, ngay cả giáo chủ ma giáo cũng bị hắn làm phiền đến mức bế quan tu luyện. Vì vậy Đại hộ pháp người duy nhất gánh được chuyện Hà Hoan quấy rầy không thể không một mình gánh toàn bộ việc của thượng tầng ma giáo. Thế nhưng là một đồ đệ tôn sư trọng đạo, Thiên Nhận mặt không đổi sắc tiếp tục phê chữa công văn, chỉ trả lời: “Con cảm thấy độc thân rất tốt.”

Nhưng, là sư phụ một tay nuôi nấng hắn, Hà Hoan quả thực rõ nắm rõ lịch sử đen của hắn như lòng bàn tay, nghi ngờ nói: “Có đúng không? Sao ta lại nhớ năm con hai mươi tuổi ấy, ta hỏi con sinh nhật muốn lễ vật gì, con rất kiên định nói muốn thoát khỏi kiếp xử nam mà?”

Dù bây giờ là Đại hộ pháp ma giáo lạnh như băng người sống chớ gần, khi còn trẻ cũng là thiếu niên thích sĩ diện, cũng cực kỳ ghét cái biệt danh “xử nam cuối cùng của Cực Nhạc cung” này. Nhưng mà, hiện thực vốn tàn khốc như thế, thời gian đã qua hơn bốn mươi năm, hắn không chỉ không gỡ được cái biệt danh này, còn thành công thăng cấp thành “xử nam cuối cùng của ma đạo”, nói ra cũng thật khiến lòng người chua xót.

Thiên Nhận vì ma khí trong cơ thể nên không thể thân cận với ai, vốn tâm tình đã đè nén rất nhiều, bây giờ lại bị đâm vào vết thương lòng, nhất thời trong lòng cũng có một ý nghĩ đại nghịch bất đạo——Sao lôi kiếp không nện cho lão sư phụ già không nên nết này mất trí nhớ luôn điiiii!

Lúc đó, hai đạo chính tà nước sông không phạm nước giếng, cũng coi như bình an vô sự, Hà Hoan hết phá thiên hạ được nên chuyển tầm mắt tới đồ đệ mình. Tuy rằng cả người Thiên Nhận đều tản ra khí tức phản nghịch, từ chối nói chuyện với gia trưởng, hắn vẫn tích cực hỏi: “Hay là nói xem con thích người thế nào, sư phụ giúp con xem xét chọn ra vài người?”

Khi đó, Thiên Nhận đã xử lý công vụ liên tục một tháng hết sức phiền lòng, đã thuận miệng trả lời một câu: “Lúc con đang xử lý công vụ thì có thể ở cùng người chết, có thể yên tĩnh chôn mình xuống đất như củ khoai lang.”

“Mới mấy năm không gặp, gu của con đã ngày càng kỳ dị.”

Hoàn toàn không ngờ đồ đệ mình đã tuyệt vọng với người sống, thần sắc Hà Hoan liền trở nên bi thương, móc trong tay áo ra một quyển sách, trịnh trọng dặn dò đồ đệ: “Đây sách xuân cung (aka sách xxx=))) giữa người với quỷ, con cầm trước ứng phó mấy năm, đợi sư phụ hỏi mấy vị Quỷ Thần xem nên sinh hoạt vợ chồng với quỷ hồn thế nào rồi sẽ về truyền dạy kinh nghiệm cho con.”

Thiên Nhận cũng không muốn nghiêm túc suy nghĩ vì sao người này tiện tay đã có thể móc ra một cuốn xuân cung ly kỳ như thế, cũng không muốn biết sư phụ thần thông quảng đại này đã làm gì mà khiến cửa vào quỷ vực xuất hiện bia đá khổng lồ ghi “Hà Hoan và cẩu không được đi vào.” Hắn nghĩ bản thân mình từ lâu đã thích ứng các hành vi hoang đường của sư phụ, nhưng mà sự thực chứng minh hắn còn đánh giá thấp thiên hạ đệ nhất ma tu này, ông ta còn thật sự tìm ra một kẻ đã chết đưa tới cho đồ đệ mình!

Với tính tình Phó Hồng Diệp, với ân nhân sẽ nói gì nghe nấy, mới vừa gặp mặt đã có hảo cảm độ cao như thế, cho dù sau đó Thiên Nhận không làm gì, quan hệ hai người cũng không tệ. Lúc này, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh: một vị sư phụ đang vui mừng tự nhủ ‘đồ đệ à, sư phụ chỉ có thể giúp tới đây’.

Nhưng, với cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tốt như vậy, Thiên Nhận vẫn hoàn hảo né hết các hạng mục “để lại ấn tượng tốt”, mặt lạnh lùng lượm đầu Chư Cát Thanh Thiên rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, một người đã chết khác còn phiền toái hơn Phó Hồng Diệp đã tiến lên đón, còn khá cẩn thận đưa dây cột tóc tới trước mặt hắn: “Nương tử, cuối cùng ngươi cũng ra rồi!”

Đồ dùng ngoài da của Thiên Nhận đối với người sống mà nói đều là đồ vật trí mạng, áo quần từng mặc không ai dám giặt. Lúc này tuy tiện tay nhận lấy dây cột tóc, nhưng hắn cũng phát hiện người chết đúng là cũng có chỗ tốt, ít nhất, người đã chết sẽ không chết lại lần thứ hai. Có điều hắn lại không có hứng thú chăm sóc hai tên tiểu quỷ, đành để bọn họ tự hành nhau thôi.

“Trả đầu cho ngươi, đừng làm mất nữa.”

Tùy ý đặt đầu lên lại trên cổ thi thể, hắn hơi nghiêng người sang, quả nhiên tầm mắt Chư Cát Thanh Thiên trong nháy mắt đã bị Phó Hồng Diệp hấp dẫn, kinh ngạc hỏi: “Tại sao y cũng ở đây?”

“Y chính là Thương hồn điểu. Không phải ngươi muốn trở thành thân sao? Y sẽ đồng ý với ngươi.”

Chỉ tùy ý gợi ý một câu, Thiên Nhận đã cột chắc tóc đi về phía trước, hắn nghĩ: Phó Hồng Diệp là người thiện tâm khác với mình, sẽ không từ chối việc bái đường giả để giúp một ác quỷ luân hồi. Chư Cát Thanh Thiên có thể ở cùng hình tượng thiếu niên trong mộng của mình cũng oci là như nguyện, mà hắn cũng có thể thoát khỏi hai phiền toái lớn, tiếp tục một mình lưu lạc giang hồ.

Nghe lời này Chư Cát Thanh Thiên ngẩn người, y thấy thiếu niên mặc áo trắng đi tới, cũng không hoài nghi lời Thiên Nhận nói. Tuy thấy rõ hy vọng luân hồi đang ở trước mắt, chỉ cần y mở miệng là có thể có được, nhưng rốt cuộc thân thể lại chỉ vào người kia cả giận nói: “Ngươi! Chính là ngươi! Tại sao ngươi lại có thù oán với đầu ta lắm thế!”

Nhắc lại, đầu Chư Cát Thanh Thiên là do Phó Hồng Diệp cắt đi, hôm nay cũng là người này hóa thành Thương hồn điểu đoạt đầu y để dẫn hai người tới, giữa bọn họ đúng là có nghiệt duyên. Nghĩ tới đây Chư Cát Thanh Thiên giống như tìm được lý do, y tự nhủ với mình tuyệt đối không nên bái đường cùng một người vô duyên vô cơ đã đi cắt đầu mình. Nhưng còn Thiên Nhận trực tiếp đạp bay đầu, hành vi có vẻ còn ác liệt hơn thì ác quỷ ta vô cùng tùy ý chọn cách lơ đi. =))

Bị y nhắc nên Phó Hồng Diệp cũng sực nhớ lại mình từng đổ oan con quỷ này, một người khi sống thì bị người người không thích, chết rồi còn bị mình bắt nạt, chuyện này đúng là làm trái hiệp nghĩa chi đạo, lúc này y hổ thẹn mà mở miệng: “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin tha cho ta! Ta phải làm sao mới có thể bù đắp sai lầm?”

Ánh mắt nhìn người của Thiên Nhận không tệ, lúc này trên mặt của người này quả thực như đang viết “Ta rất dễ lừa gạt, hãy lợi dụng ta đi”, cho dù thật sự bảo y lên kiệu hoa e là y cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà, cơ hội cũng đã đưa đến trước mặt, Chư Cát Thanh Thiên lại chỉ hiếu kỳ nói: “Vậy ngươi chỉ cho ta, ở thế giới bên ngoài kia, thì phải làm sao mới có thể làm cho nương tử yêu thích mình?.”

Không ngờ y lại hỏi như vậy, thần sắc Phó Hồng Diệp trong nháy mắt đã lúng túng, “Cái này… Sư phụ nói ta bây giờ nói chuyện kết đạo lữ còn quá sớm, ta ngay cả nữ tu còn mới chỉ gặp vài người…”

Môn phái chính đạo không phóng đãng như ma tu, khi còn thiếu niên hầu hết là thanh tu, Phó Hồng Diệp bị dặn phải chuyên tâm tu hành, ít giao thiệp với nữ đệ tử, nên cực kỳ xa lạ với vấn đề này.

Nhưng mà thần sắc mờ mịt này rơi vào mắt Chư Cát Thanh Thiên càng khiến y lo lắng: hóa ra người như Phó Hồng Diệp ở ngoài kia còn không tìm được nương tử sao? Khó trách nương tử đã sáu mươi tám còn chưa thành thân, sự đời đúng là đáng sợ quá đi.

Từ hai người kia, y ý thức ra rằng ở thời đại này, gặp gỡ được người trong lòng khó khăn biết bao nhiêu, Chư Cát Thanh Thiên chỉ có thể đau xót vỗ vỗ mặt thiếu niên: “Thôi, ta nên tự mình cố gắng, ngươi cũng phải nỗ lực lên, tranh thủ sớm tìm nương tử đi.”

Tư duy này của y, người thường đúng là theo không kịp. Phó Hồng Diệp cũng lúng túng: “Thật ra ta cảm thấy việc luyện kiếm thú vị hơn là nói chuyện với nữ tu.”

Dạng mê võ nghệ này Chư Cát Thanh Thiên cũng mới lần đầu tiên thấy, ngay lập tức nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ tu sĩ các ngươi ôm kiếm ngủ à?”

“Ừ, ta thì thế thật.”

Đối mặt với người trả lời cây ngay không sợ chết đứng này, bỗng Chư Cát Thanh Thiên có nhận thức mới với tu sĩ, mong đợi nhìn về phía một vị nam tử mặc áo đen: “Nương tử, ngươi còn cần vũ khí không? Có muốn cân nhắc dùng ác quỷ không, ta rất cứng đó!”

“…”

Thiên Nhận không nói gì, chỉ nhìn bọn họ. Hắn hoàn toàn không có cách nào lý giải tại sao hai người chết kia lại đưa chủ đề qua phía này rồi, với lại hắn vốn cũng không rõ tại sao Chư Cát Thanh Thiên lại cố chấp với mình như vậy, phàm là người có mắt bình thường đều sẽ thấy Phó Hồng Diệp dễ ở chung hơn mình chứ, quả nhiên đầu óc của ác quỷ hoàn toàn khác với người bình thường!

Phó Hồng Diệp cũng không ngờ “Nương tử” trong lời của Chư Cát Thanh là ma tu mặt lạnh lùng này. Y không phải là người phàm ở thôn này, liếc mắt một đã nhận ra vị này nhất định là tiền bối Nguyên anh kỳ. Nhưng một tu sĩ Nguyên anh kỳ lại đoạn tụ với ác quỷ, thân phận còn là nương tử… Sư phụ y nói không sai, thế giới ma tu quả nhiên không thể nào hiểu được…

Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng vị tiền bối này dù gì cũng là ân nhân của y, cho nên y vẫn cung kính hỏi: “Các hạ tuy là ma tu, nhưng ân cứu mạng Phó mỗ không thể không báo, kính xin lưu lại họ tên sư môn, đợi sau khi ta trở lại Huyền môn tái tạo thân thể sẽ toàn lực chuẩn bị tạ lễ cho 2 vị. À, còn có bà mối tốt nhất Vân thành.”

Mặc dù hóa thành Thương hồn điểu, bản thân lại không có bao nhiêu sát khí, với phương pháp của Huyền môn thì tái tạo thân thể cũng không khó, chỉ là thấy người này trải qua tất cả những chuyện này vẫn lựa chọn trở lại chính đạo, Thiên Nhận cũng là không nhịn được hỏi: “Ta không muốn dính líu quan hệ cùng Huyền môn, nhưng mà ngươi, còn chuẩn bị tiếp tục hành hiệp trượng nghĩa sao?”

“Ừ, lần này ta sẽ ghi nhớ lời dạy của sư môn, nỗ lực trở thành đại hiệp có thể cứu vớt tất cả mọi người.”

Nhẹ nhàng cười với bọn họ, thiếu niên mặc áo trắng lần nữa hóa thành con chim đỏ như máu, giương cánh bay về phía trên không. Y đã rời sư môn quá lâu, bây giờ chấp niệm đã giải, cũng là thời điểm trở về. Con đường giang hồ của Phó Hồng Diệp mặc dù có mở đầu gập ghềnh, nhưng nói chung vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, nếu đạo vẫn còn, y có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà tiếp tục đi lại. Còn đối với đất đã kéo y từ lý tưởng tốt đẹp vào hiện thực, thiếu niên cuối cùng chỉ để lại một câu, “Hai vị, giang hồ lớn như vậy, ta hẹn các người vào một ngày nào đó, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài!”

“Từ xưa chính tà không đồng đạo, không thể hiểu lẫn nhau, không cần quen biết thì hợp lý hơn.”

Thương hồn điểu trên không đã không còn gào thét, nhìn bóng chim màu đỏ bay xé không, Thiên Nhận than nhẹ một tiếng, hơi rũ mắt xuống. Người Hà Hoan tuyển cho hắn đương nhiên là vô cùng tốt, chỉ tiếc hắn lại muốn phụ lòng khổ tâm của sư phụ. Hắn đã quen độc thân, sau này cũng muốn một mình tiếp tục đi, mặc dù thỉnh thoảng sẽ có chút cô quạnh, nhưng cũng là con đường tự mình chọn.

Chỉ có điều, Phó Hồng Diệp có thể dễ dàng đi là vì thiên hạ trong y rất lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể giương cánh bay cao, nhưng còn một tên đã chết khác thì không dễ thoát khỏi như vậy. Quả nhiên, thấy thần sắc hắn có chút kỳ quái, Chư Cát Thanh Thiên ngay lập tức tiến tới, vẫn ồn ào như trước: “Nương tử, nương tử, ta không phiền như hắn đâu, rất đơn giản dễ hiểu nè, có phải ngươi đột nhiên phát hiện ưu điểm của ta rồi không?”

Không, ngươi mới kẻ không thể nào hiểu nổi, trên mọi phương diện luôn!

Đau đầu nhìn y, Thiên Nhận lúc này mới phát hiện lời nói quả nhiên là không thể nói lung tung. Hà Hoan chế tạo nhân duyên như mưa kéo tới, hắn đều có thể đẩy đi, nhưng Chư Cát Thanh Thiên này là do chính mình đột nhiên trêu chọc phải trên đường, con ác quỷ này làm sao cũng không cắt đuôi được. Sau này phải làm sao bây giờ? Trực tiếp gói y lại, dùng phi kiếm đưa cho Huyền môn sao?

Vào lúc hắn đang muốn thoát khỏi ác quỷ bám người này, trở lại lúc một mình vui vẻ, thiếu niên bỗng nâng mặt lên, nắm lấy vạt áo hắn, trong con ngươi tràn đầy sự mong đợi: “Cho nên, chuyện ngươi nói muốn mang ta ra bên ngoài, bây giờ tính rồi chứ?”

Bị ánh mắt như thế nhìn, Thiên Nhận rốt cuộc vẫn không thể nào ra tay, chỉ là đi về phía trước, dùng giọng vẫn luôn lạnh nhạt nói: “Ta muốn đi Giang Nam một chuyến, có muốn theo hay không thì tùy ngươi.”

Nghe vậy, thiếu niên trong nháy mắt đã cao hứng chạy theo, Thiên Nhận không nói gì cũng không quay đầu lại, chỉ là trong lòng âm thầm nghĩ: mình ở ma đạo sống rất tốt, không cần được yêu, cũng không cần được cứu vớt, cơ mà thỉnh thoảng chỉ cần giơ tay đã có thể làm việc trượng nghĩa, tình cờ thử thế cũng không tồi.Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Nhận: Kết hôn? Ngược cẩu? Không thể, ta muốn cả đời làm quý tộc độc thân.

Hà Hoan: Aizzz, đồ đệ là phản nghịch thiếu niên không nghe lời, nên làm thế nào cho phải?

Chư Cát Thanh Thiên: Thật ra nương tử là người rất dịu dàng, lần này hắn còn không đá đầu ta.

Hà Hoan: Vợ của đồ đệ! Đã xác định là ngươi rồi!