Chương 8

Edit: Phong Lữ

Cũng cùng năm mà Chu Cát Thanh Thiên chết, một vị tân Huyện lệnh tên là Chu Tam đến Chu Gia Tập. Khác với Huyện lệnh trước, hắn là một tu sĩ Luyện thể kỳ, tự bảo là tổ tiên xuất thân từ Chu Gia Tập, vì muốn trở về cố hương nên mới cố ý để được phân tới đây. Các thôn dân thấy vị tân Huyện lệnh này luôn xử sự ôn hòa, lại còn là đồng hương, rõ ràng là quan chức lại nhớ kỹ tên của tất cả dân thương trong thành, lúc nào gặp nhau cũng sẽ thân thiết chào hỏi nên nhận định đây là một vị quan yêu dân như con, rất nhanh đã tiếp nhận hắn cũng cực kỳ tin tưởng hắn.

Bởi vậy, khi Chu Tam công bố Chu Cát Thanh Thiên có một đời u sầu thất bại, chết rồi hóa thành Phú Tang Thần làm loạn, thôn dân chưa từng gặp qua Quỷ Thần đã ngay lập tức luống cuống. Dưới cái nhìn của bọn họ, Huyện thái gia lợi hại như vậy, giơ tay là có thể đánh nát tảng đá lớn cứng rắn nhất trên núi, ngay cả hắn còn không đối phó được thì ác quỷ có thể hại người vô cùng dễ dàng, vì vậy đành đưa những cô gái trẻ khỏe mạnh đi hiến tế.

Dưới sự dẫn dắt của Huyện lệnh, bọn họ bắt đầu quen việc đi soi mói lỗi sai của nữ nhi nhà khác, mỗi khi hiến tế một người thì ụp đủ loại tội danh lên người cô gái đó, nhằm an ủi mình đó là cô gái không tốt, nếu có thể dùng thân đổi lấy bình an cho toàn thôn cũng là phúc cho các nàng.

Nhưng mà khác với thôn dân vô tri, ông chủ Tề ở ngoài tới nên biết đến trên đời còn có rất nhiều nhân vật thần thánh, mặc dù cũng tin chuyện quỷ thần, nhưng lúc ra ngoài thăm người thân cũng thông báo cầu viện. Mà tin cầu cứu duy nhất được đưa ra này đã được đệ tử Huyền môn Phó Hồng Diệp nhìn thấy khi đang ra ngoài rèn luyện.

Trưởng bối Huyền môn đều từng dặn đệ tử lúc hành hiệp trượng nghĩa thời điểm chớ hành động một mình, nhưng trấn nhỏ này cũng hẻo lánh vô cùng, nếu như phải đợi đồng môn chạy tới thì ít nhất cũng cần bảy ngày, Phó Hồng Diệp nghĩ mạng người quan trọng nên một mình tiến vào Chu Gia Tập.

Y lần theo chỗ trên thông báo cầu viện tìm được khác điếm của ông chủ, lại gặp được Huyện lệnh Chu Tam đang kích động ở đó. Mặc dù bị vạch trần chuyện hiến tế Quỷ Thần, các hương dân vẫn không hoài nghi Chu Tam, nhìn thấy vị Huyện lệnh được bách tính kính yêu lau nước mắt khẩn cầu mình đi thu phục ác quỷ cứu bọn họ gấp như cần nước dập lửa, đương nhiên Phó Hồng Diệp liền đi ra bãi tha ma.

Y là đệ tử Huyền môn, cũng không tin Phú Tang Thần sẽ xuất hiện ở nơi nhỏ bé này, chỉ là không ngờ tới ác quỷ này lại lợi hại như vậy, ngay cả Huyền môn Hạo nhiên chính khí cũng có thể chống lại, y chỉ có thể tạm thời trở lại khách điếm dưỡng thương, đợi đồng môn tới rồi tính tiếp.

Đây là lần đầu Phó Hồng Diệp mười tám tuổi xuất môn rèn luyện, y gặp được thôn dân bị hại đáng thương, Huyện lệnh nhiệt tình yêu dân như con, còn có đối thủ cần dốc toàn lực để đánh, tất cả đều giống như trong chuyện xưa y nhớ như đúc. Cho dù biết rõ ác quỷ kia không đơn giản, y cũng không có ý lùi bước, chỉ nói ông chủ khách điếm chớ đưa người hiến tế nữa, y sẽ dốc toàn lực diệt trừ ác quỷ, bảo vệ bình an cho bách tính.

Ông chủ nghe vậy rất là kích động, làm một bàn thức ăn ngon để bày tỏ lòng biết ơn. Dù Phó Hồng Diệp đã ích cốc nhưng gặp thịnh tình không thể chối từ, tuy rằng món ăn ở nông thôn so với thức ăn ở Huyền môn kém hơn rất nhiều, y cũng vui vẻ nuốt vào. Y cho là đây chỉ là sự khởi đầu cho hành trình hành hiệp trượng nghĩa của mình, lại không ngờ rằng đây cũng là sự kết thúc của y.

Không ai biết rằng Chu Tam này xuất thân là một tên què, từ nhỏ chuyên đi tới mấy trấn hẻo lánh bắt phụ nữ trẻ con bán đi nơi khác, sau đó thì làm việc cho vài tên ma tu, tìm kiếm nữ tử làm lô đỉnh cho bọn họ, dùng cách này để đổi lấy công pháp tu hành. Sau khi Hà Hoan trở lại Huyền môn, đám ma tu mất đi chỗ dựa không dám tiếp tục gây chuyện thị phi, tu vi của Chu Tam cũng vì vậy mà dừng ở Luyện thể kỳ. Hắn vô cùng không cam lòng với chuyện này, mất công tốn sức tìm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được một môn pháp ma tu nhỏ để dựa vào, tiến cống lô đỉnh để đánh đổi một vị trí đệ tử, vậy nên hắn mới mua một chức quan, tới nơi không có tu sĩ như Chu Gia Tập để tìm kiếm con mồi.

Giờ là lúc danh tiếng chính đạo đang thịnh, Chu Tam có thể tồn tại lâu như thế đều dựa vào bản lĩnh đoán lòng người. Hắn vừa nghe nói về chuyện của Chu Cát Thanh Thiên, liền biết đây là một chuyện có thể hỗ trợ cho mình. Có câu ngày thường không làm chuyện khuất tất thì nửa đêm không sợ quỷ gõ của, người dân Chu Gia Tập tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều biết mình đối xử với Chu Cát Thanh Thiên không tốt, khả năng bị trả thù rất lớn. Con người khi đã làm chuyện khuất tất sẽ sợ quỷ, quả thật bọn họ là ngay lập tức đã bị Chu Tam dọa sợ, ngoan ngoãn cống các cô gái cho hắn.

Nơi tốt như vậy sao Chu Tam cam lòng rời đi, từ lúc Phó Hồng Diệp mới đến đã bắt trói vợ của ông chủ Tề, uy hϊếp bắt ông ấy hạ thuốc mê đệ tử Huyền môn, sau đó nhân cơ hội gϊếŧ chết đệ tử chính đạo vướng bận này, cả thi thể cũng dâng cho môn phái ma tu, xử lý sạch sẽ không để lại một tí vết tích nào.

Sau đó Chu Tam nói với thôn dân, hiệp sĩ kia đánh không lại Quỷ Thần nên đã đi mất, Phú Tang Thần do vậy nên rất phẫn nộ, nếu như lại có người ra ngoài tiết lộ tin tức, hắn sẽ gϊếŧ cả nhà người đó.

Khi đó, hắn thường ra vẻ trong một lòng vì dân, khổ sở khuyên nhủ: ” Hiệp sĩ chính đạo không thể vĩnh viễn ở lại Chu Gia Tập, chờ bọn họ vừa đi, Phú Tang Thần sẽ trở lại, người chịu khổ chẳng phải là dân thường chúng ta sao, chi bằng hãy nhẫn nhin chút. Với lại nữ tử vừa không thể làm nhiều việc nhà nông lại không thể kiếm tiền, nhà ai đưa cô nương hiến tế, chúng ta sẽ gom chút tiền bạc coi như bồi thường, coi như gả cô nương này ra ngoài đi.”

Những năm qua Huyền môn đưa rất nhiều đệ tử ra ngoài trải nghiệm, một đám người trẻ tuổi đang lo không tìm được thành tích vẻ vang, bởi vậy nếu như nghe trong thành lớn nào có nữ tử mất tích, e là ngày hôm sau đã có tới bảy, tám thiếu hiệp anh hùng chính đạo đi cứu mỹ nhân, Chu Tam cũng không dám trêu chọc đám nhân vật lợi hại đó.

Cũng may Chu Gia Tập bị cô lập nhiều năm cũng không biết thiên hạ biến đổi thế nào, thế giới của bọn họ vẫn dừng lại trong quá khứ, coi người của mình mới đáng tin, những nhân vật hiển hách bên ngoài không thể hết lòng giúp bọn họ. Dưới sự khuyên bảo của Chu Tam, bọn họ đều sợ Phú Tang Thần tìm nhà mình gây phiền phức, chỉ một mực tự vệ, nới với những đệ tử Huyền môn tới tìm kiếm Phó Hồng Diệp là thiếu hiệp sau khi diệt trừ ác quỷ đã rời đi, cứ như vậy mà chôn giấu mọi chuyện.

Sau lần đó, Chu Tam cấu kết sơn tặc ngoài thành triệt để phong tỏa Chu Gia Tập, cứ thế biến nơi đây như cái nôi sản sinh lô đỉnh của mình, trải qua mười năm im hơi lặng tiếng.

Đây cũng là tất cả chân tướng, nói đến Chu Tam thì cũng đúng cái nhân vật lợi hại, nắm rõ thông suốt lòng người đến vậy, rõ ràng chỉ là một tán tu Luyện thể kỳ, lại không đánh mà thắng, hại chết Phó Hồng Diệp xuất thân danh môn.

Có lẽ đây chính là lý do Huyền môn yêu cầu đệ tử không thể đơn độc hành động. Bọn họ hành hiệp trượng nghĩa trên thế gian nhiều năm, từ lâu đã nhìn thấu lòng người, rõ ràng biết ngươi dùng tính mạng để cứu họ nhưng tuyệt nhiên không dám cược mạng để cứu ngươi, rất nhiều lúc, người dân bọn họ nghĩ cần bảo vệ chỉ có thể sợ hãi trốn ở sau lưng tu sĩ Huyền môn. Rõ ràng là việc liên quan đến gia đình tính mạng của họ, nhưng bản thân họ lại không chịu hi sinh chút gì, chỉ hi vọng những người không quan hệ tới giải quyết tất cả cho họ, một khi gặp nguy hiểm sẽ lùi bước. Trên đời này, loại người như vậy lại chiếm đa số.

Việc người phàm tán thưởng, cung phụng với tu sĩ thật ra cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, Cho tới bây giờ Thiên Nhận cũng không hiểu tại sao tu sĩ chính đạo lại tìm kiếm thứ vô dụng ấy khắp tứ phương, cho dù lúc mười tám tuổi, hắn cũng tuyệt đối không thể giống Phó Hồng Diệp có thể mạo hiểm một mình để cứu một nữ tử bình dân. Có điều, hắn vốn không cần phải hiểu tu sĩ chính đạo, việchắn muốn làm chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Cụp mắt nhìn huyết thư trên tay đã ghi rõ ràng chân tướng, Thiên Nhận tùy ý giơ tay lên một cái, Huyện lệnh quỳ gối dưới chân xin tha kia đã bị chia năm xẻ bảy, vết máu nhiễm đỏ cả mặt vách tường, chỉ còn một cái đầu lâu oán hận nhìn nam tử mặc áo đen đang giống như chỉ đập chết một con muỗi: “Ngươi gạt ta…”

“Đúng rồi, ta đã từng nói nếu ngươi viết huyết thư này ta sẽ không gϊếŧ ngươi…”

Tiện tay đè huyết thư lên tường, Thiên Nhận chả thèm để ý tới ánh mắt oán độc của thi thể, vừa nhấc chân đã giẫm nát đầu lâu kia, một tia ma khí tuôn ra từ đầu ngón tay, trong nháy mắt đã cắn nuốt sạch hồn phách của gã huyện lệnh, lúc này hắn mới cười lạnh: “Lời của ma tu mà ngươi cũng tin à? Đồ ngu.”

Thiên Nhận không phải Phó Hồng Diệp mới bước chân vào giang hồ, một khi ra tay là nhổ cỏ tận gốc, không để lại dù chỉ một chút hậu hoạn. Xác định nơi đây đã xử lý sạch sẽ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thương hồn điểu đang đậu trên tấm bảng nha môn: “Phó Hồng Diệp, kẻ thù của ngươi đã chết, trả quả đầu kia cho ta.”

Thi thể Phó Hồng Diệp đã bị Chu Tam cống cho ma tu, cũng may dù sao y cũng là tu sĩ Kim Đan, mặc dù không có Nguyên anh để thoát thân nhưng cũng hóa linh hồn thành Thương hồn điểu bay về, ngày ngày lân la ở ngoài Chu Gia đợi tu sĩ mới. Lúc này, con chim lông đỏ như máu đang cắp đầu Chư Cát Thanh Thiên, một đôi mắt đỏ sáng quắc nhìn chằm chằm Thiên Nhận, trong tầm mắt của nó là một đường máu chảy thành sông, làm nổi bật đến bốn chữ “Gương Sáng Treo Cao” được treo phía sau lưng, có cảm giác trào phúng khó tả.

Dù không hiểu sao Thương hồn điểu này nhìn thấy kẻ thù đã chết mà vẫn còn vỗ cánh bay, Thiên Nhận đi theo nó, với tu vi của hắn, vừa tiếp xúc với mặt đất đã phát hiện chỗ bất thường, vỗ một cái xuống sàn, quả nhiên xuất hiện một mật thất dưới đất, có mấy cô gái trẻ vẻ mặt sợ hãi đang ở trong đó.

Cũng lúc này Thiên Nhận mới nhớ lại, Chư Cát Thanh Thiên nói y khắc chết không ít sơn tặc, hẳn Chu Tam biết về sự tồn tại của ác quỷ, lòng sinh ra sợ hãi không dám một mình ra ngoài, nên nhốt mấy nữ tử thu được mấy tháng qua ở nơi đây. Nhìn Thương hồn điểu đáng thương kia rốt cuộc cũng ngoan ngoãn thả đầu Chư Cát Thanh Thiên kế bên chân mình, Thiên Nhận không nhịn được hỏi: “Ngươi dẫn ta đến đây là vì cứu các nàng?”

Một người sau khi chết sẽ biến thành quỷ hồn thế nào hoàn toàn quyết định bởi oán niệm khi chết. Hiệp sĩ chính đạo như Phó Hồng Diệp sau khi chết hóa thành Thương hồn điểu không hại tới ai cũng là điều dễ hiểu. Thiên Nhận chỉ không ngờ được rằng thiếu niên này trải qua sự lợi dụng và phản bội như vậy, chấp niệm sau khi chết lại vẫn là cứu vớt nữ tử Chu Gia Tập bị hại.

“Ta chỉ cảm thấy, nếu đã từng nguyện ý thề dùng tính mạng để bảo vệ họ, thì khi chưa thực hiện được thì chẳng khác nào chỉ nói bâng quơ cho có. Thế nên cuối cùng thành chuyện khiến ta không thể nhắm mắt.”

Giống như đoán được thắc mắc của hắn, khẽ than thở một tiếng, lông chim đỏ chót trên người dần bóc ra, hóa thành một thiếu niên khuôn mặt trẻ trung mặc áo trắng, đây chính là đệ tử ngoại môn thiên phú tốt nhất của Huyền môn – Phó Hồng Diệp.

Khi Phó Hồng Diệp ra giang hồ đã tự lập chí hành hiệp thiên hạ cứu vớt thế nhân, nhưng ngay lần đầu bước chân ra đã là kết thúc. Chuyện như vậy trên giang hồ vẫn thường có, dù ngươi có chí hướng cao xa thiên phú kinh người thế nào, chỉ cần một lần xui xẻo, thì dù vốn có thể kiếm phá trời, tiêu dao tứ hải nhân sinh cũng sẽ phải kết thúc hành trình. Năm tháng đầu lúc mới ra giang hồ sẽ là ký ức tươi đẹp nhất, cũng là thời điểm dễ dàng mất mạng nhất, mà Phó Hồng Diệp chính là trường hợp xui xẻo đó.

Y bị sự lương thiện và tin người của mình hại chết. Nhưng dù chết tức tưởi như thế, y vẫn mang vẻ ngoài xấu xí của Thương hồn điểu để hành hiệp trượng nghĩa, mang lại một cái kết tốt đẹp.

Lúc này ddây, thiếu niên chết vào lúc tuổi đẹp nhất đang ôm quyền trước mặt nam tử mặc áo đen, giống như khi y rời sư môn: “Cám ơn ngươi, thay ta hoàn thành chuyện ta đã không làm được.”

Những năm qua, Thiên Nhận gϊếŧ người cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên có người cảm ơn hắn. Nhưng hắn và thiếu niên này không giống nhau, hắn cũng không phải vì hành hiệp trượng nghĩa, hắn chỉ là thấy ngứa mắt hành vi của Chu Tam, cho nên chỉ là loại bỏ kẻ khiến mình chướng mắt. Cơ mà, là một ma tu mà lại bất mãn với hành vi như vậy, hắn cũng có chút không bình thường thì phải.

Cho tới lúc này Thiên Nhận bỗng nhiên hiểu ra dụng ý thực sự mà Hà Hoan phái mình tới nơi đây. Có lẽ so với Chu Gia Tập, y càng muốn để đồ đệ của mình gặp mặt Phó Hồng Diệp một lần.

Người sư phụ này thiệt, cho tới bây giờ cũng còn ý định muốn khiến ma tu hắn tin tưởng thế gian còn có những mặt tốt, cũng thật là một trưởng bối tùy hứng, làm người khác đau đầu.