Chương 7

Edit: Phong Lữ

Cũng không biết rốt cuộc cái gì đã gây chú ý ở cái nơi nhỏ hẻo lánh này, mà từ mười năm trước con đường lên Chu Gia Tập bắt đầu có sơn tặc, cướp gϊếŧ hết thảy người qua đường qua lại, cướp xong thì vứt thi thể tới bãi tha ma kế sơn đạo, cho nên những năm qua ngoại trừ đội vận tải nha môn tổ chứ thì toàn bộ Chu Gia Tập không có người nào có thể còn sống đi ra bên ngoài.

Trong trí nhớ của Chư Cát Thanh Thiên, sau khi y bị sơn tặc gϊếŧ chết thì tỉnh lại ở bãi tha ma tỉnh, khi đó y còn chưa biết sử dụng sức mạnh của mình thế nào, đến khi trở về thành gϊếŧ chết nữ tử lừa gạt mình rồi mới dần dần học được cách điều động tiểu quỷ làm việc cho mình.

Trong lúc y còn lân la ở dã ngoại không biết nên làm gì, một thiếu niên mặc áo trắng đột nhiên xông tới. Với Chư Cát Thanh Thiên lớn lên từ nhỏ ở Chu Gia Tập mà nói, trên người thiếu niên kia như thật sự có thần ký, ngôn hành cử chỉ của hắn khác người phàm hoàn toàn, hắn còn vững tin chính đạo của mình, chẳng hề tiếc vì nó mà tử trận, tất cả điều này đều xa lạ nhưng rất lung linh chói mắt. Tuy rằng thiếu niên không giải thích gì đã cắt đầu y, trong khoảnh khắc đầu rơi xuống đất, tầm mắt của y vẫn không dời khỏi người thiếu niên.

Chư Cát Thanh Thiên cùng tuổi với Phó Hồng Diệp, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác nhau. Thiếu niên kia mặc một bộ bạch y hoa văn mây, đạp lên sương lá bay lượn nơi chân trời, còn y chỉ có thể trốn ở nơi dã ngoại hoang vu, chờ mãi chẳng biết lúc nào mới có thể luân hồi, thậm chí bất cẩn chút sẽ bị hiệp sĩ đi ngang qua tiêu diệt. Chư Cát Thanh Thiên trong quá khứ chưa từng nghĩa tới con người còn có thể sống tốt như vậy, y không biết thiếu niên mặc áo trắng kia là ai, cũng không biết vì sao mà hắn đến, chỉ thấy người kia như mang toàn bộ hào quang của thế giang cùng với khí chất tương đương đáng ngưỡng mộ.

Sau đó, có một lão đạo sĩ đi ngang qua nói cho y biết: “Ngươi phải cố gắng khắc chế sự hung ác của mình, chỉ cần oán khí trên người tiêu trừ thì có thể đi đầu thai, làm người một lần nữa.”

Từ đó về sau, Chư Cát Thanh Thiên tìm lại ý nghĩa cuộc đời khi còn sống, hằng ngày đều nỗ lực khuyên chính mình, không mang ác ý với bất cứ ai, ở trong núi rừng cô độc, vô hại vượt qua mỗi đêm lạnh giá. Y nghĩ rằng y nhất định phải nỗ lực đầu thai, sau đó hoàn toàn thoát khỏi kiếp sống xui xẻo này, đời sau cũng sẽ làm người thật rực rỡ như thiếu niên kia.

Chư Cát Thanh Thiên dù không quen biết Phó Hồng Diệp, nhưng thiếu niên kia hệt như ước mơ về kiếp sau của y, mỗi khi sắp không kiên trì nổi nữa y liền tưởng tượng về dáng vẻ người kia, sau đó cổ vũ chính mình chỉ phải kiên trì, mọi chuyện rồi sẽ tốt, ít nhất y còn có kiếp sau.

Cho đến lúc này, nhìn vẻ nam nhân áo đen thở dài khi nhắc đến thiếu niên, Chư Cát Thanh Thiên vẫn vô cùng ước ao. Sau khi y chết chưa từng có ai điều tra nguyên nhân cái chết của y, lại càng không có ai báo thù cho y, cho dù là bây giờ, y cũng không chắc nếu như mình đột nhiên biến mất, nương tử có thể thở dài một tiếng tiếc thương cho mình hay không. Vừa nghĩ như thế thì không nhịn được hỏi: “Nương tử, có phải là chỉ cần sinh ra ở ngoài kia thì có thể trở thành người như các ngươi vậy?”

“Cuộc sống ở ngoại giới đúng là tốt hơn nơi này nhiều, nhưng nếu ngươi muốn có cuộc sống hạnh phúc thì đừng học ta và Phó Hồng Diệp.”

Thật ra Chư Cát Thanh Thiên suy nghĩ rất đơn giản, lúc này thấy thần sắc Thiên Nhận thì đã đoán được bảy tám phần. Đối người phàm mà nói thì tu sĩ là mẫu hình mơ ước, có điều, hai vị tu sĩ Chư Cát Thanh Thiên vừa khéo gặp được ở đây cũng chẳng tốt là bao.

Trong lòng than một tiếng, hắn mở tay ra, lấy ngọc bội trắng như tuyết ra trước mặt ác quỷ, hỏi: “Biết đây là gì không?”

Chư Cát Thanh Thiên đương nhiên là không biết, Thiên Nhận cũng không chờ y trả lời, ngay lập tức đã thản nhiên nói: “Đây là ngọc bội thông hành của đệ tử Huyền môn, một khi chủ nhân bỏ mình thì sẽ ghi lại cảnh tượng trước khi chết của hắn báo lại cho Huyền môn, ông chủ khách điếm vừa đã lấy cái này quăng ngươi, chắc là coi nó thành trừ tà. Về ngọc bội này, Huyền môn đệ tử chưa từng để rời thân càng không thể đưa cho người khác, nên chắc chắn là có người thừa dịp Phó Hồng Diệp không đề phòng đã lén lấy đi, hắn bị bách tính mình muốn bảo vệ hại chết. Trên đường đi ta vẫn nghĩ không thông, đệ tử Huyền môn trải rộng thiên hạ, vì sao sư phụ phải để một ma tu thân phận đáng xấu hổ như ta nhúng tay vào việc này, bây giờ mới hiểu được, đây chính là nhiệm vụ mà tu sĩ chính đạo không làm được.”

Huyền môn thân là chỗ đứng đầu chính đạo hiện nay, có không ít kẻ thù ở trên giang hồ nên biện pháp bảo vệ đệ tử cũng làm vô cùng tốt. Nếu như chỉ bị tập kích, tin Phó Hồng Diệp gặp nguy hiểm chắc chắn đã được ngọc bội hộ thân truyền tới Huyền môn, chỉ cần biết như thế, sẽ không ai dám mạo hiểm bị Huyền môn truy cứu mà gϊếŧ chết y. Nhưng ngọc bội lại xuất hiện ở trong tay ông chủ khách điếm, vậy hắn chắc chắn là đồng lõa trong chuyện năm đó, hoặc không chỉ có hắn, hết thảy người trong thành này biết chuyện Quỷ Thần hiến tế mà không báo cho Huyền môn cũng không phải người vô tội.

Phó Hồng Diệp và Huyền môn đều quá tin tưởng đám thôn dân này, dưới cái nhìn của bọn họ đây là người bị Quỷ Thần ức hϊếp, bọn họ là đại hiệp chính nghĩa đến đây cứu vớt những người này. Nếu tất cả thôn dân đều nói là Chu Cát Thanh Thiên đã thành quỷ quấy phá, mà ngoài thành quả thật có ác quỷ, thì đương nhiên họ sẽ tin là thật.

Phó Hồng Diệp tin bọn họ, đi vào bãi tha ma thu phục Chư Cát Thanh Thiên nên bị thương nặng; sau đó đệ tử Huyền môn tới tìm kiếm tung tích Phó Hồng Diệp cũng tin bọn họ, cho là ác quỷ đã bị thu phục, Phó Hồng Diệp từ lâu đã rời nơi đây không thấy tăm hơi; chỉ có người không tiếc dùng ác ý để suy đoán thế nhân như Hà Hoan mới phát hiện ra điểm bất thường từ hồ sơ.

Xuất thân ma đạo nên hắn biết một nơi hoàn toàn tách biệt với thế gian như vậy có quá nhiều phương pháp có thể khiến bách tính bình thường câm miệng. Bọn họ không tin người ngoại lai, chỉ dùng cái nhìn hạn hẹp của mình đẻ phán đoán tất cả sự vật. Bọn họ cần cù mộc mạc cả đời đều sống ở bên trong thế giới của chính mình, nói họ xấu thì cũng không hẳn, suy cho cùng, chẳng qua là ngu muội vô tri mà thôi. Bởi vì ngu muội, cho nên chỉ cần một chút lời nói dối đã bị lừa gạt, bởi vì vô tri, cho nên trong sợ hãi đã tự tay chôn vùi hy vọng giải cứu bản thân.

Đây chính là lý do Hà Hoan giao nhiệm vụ cho Thiên Nhận, Huyền môn là đại diện thiên hạ chính đạo, làm bất cứ chuyện gì đều phải dùng lý phục người. Mặc dù tra ra nguyên nhân cái chết của Phó Hồng Diệp, bọn họ cũng không thể làm gì với những bách tính bị lừa này, thậm chí cả nha môn cũng nhất định phải giao cho triều đình xử lý. Nhưng làm thế lại không phải kết quả tốt nhất với người đã người chết.

Từ giây phút ông chủ khách điếm ném ngọc bội, Thiên Nhận đã hiểu sư phụ muốn mình làm cái gì, chỉ là đối diện ánh mắt vẫn còn trong sáng của một thiếu niên của Chư Cát Thanh Thiên, hắn vẫn không nói sự thật tàn khốc ra được, liếc mắt nhìn đại môn nha môn đỏ thắm, hắn chỉ nói: “Ngươi đứng ở chỗ này chờ, đợi ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ dẫn ngươi ra ngoài.”

“Nương tử, ngươi sẽ không bỏ ta lại chứ?”

Chuyện Thiên Nhận phải làm sau đó không thích hợp bị người dương quang như Chư Cát Thanh Thiên nhìn thấy, để giải quyết lo lắng của thiếu niên, hắn tiện tay cởi buột tóc của mình xuống đưa tới: “Đây là vật sư phụ cho ta, ngươi cầm lấy, ta rất nhanh sẽ trở về lấy.”

“Được, vậy ngươi phải nhanh chút, sau hửng đông ta trông sẽ dọa người đó.”

Thấy Chư Cát Thanh Thiên quả thực không nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn ngồi ở trên bậc thang chờ, Thiên Nhận giơ tay, ma khí khổng lồ trong nháy mắt đánh nát đại môn đỏ thắm kia, nhấc chân đi vào.

Mặt trăng ló dạng sau mây đen, trong sáng ánh trăng, thân thủ ma tu nhẹ nhàng hất tóc dài rối tung của mình, khi tóc đen lướt qua ngón tay, mấy sợi tóc liền quấn quanh ở đầu ngón tay, nương theo động tác trên ngón tay, tóc lặng yên khuếch tán ra, sau đó, tất cả người nghe tiếng mà đến đều đổ máu rơi đầu xuống đất, chết rồi cũng không biết chết do cái gì.

Thiên Nhận tu ma hơn sáu mươi năm, khi hai mươi tuổi sử dụng kiếm, bởi vì đó là vũ khí gϊếŧ người dưới ánh trăng tiêu sái nhất suất khí; khi ba mươi tuổi thì thích dùng dao găm, bởi vì hắn đã học xong cách ẩn giấu bản thân, gϊếŧ người trong vô hình; đến năm mươi tuổi đã không cần mang theo ngoại vật, bởi vì bản thân hắn đã là vũ khí trí mạng nhất thế gian, giơ tay nhấc chân đã có thể gϊếŧ sạch sinh vật xung quanh mình.

Đối với Thiên Nhận mà nói, trên đời chỉ có người không cần gϊếŧ và người chết, cho nên hắn đúng là không nói dối, nói rất nhanh đã có thể giải quyết xong là thật vậy, mới khoát tay thôi đã đưa toàn bộ người sống ở nha môn vào địa phủ.

Có điều, hắn vẫn nhớ đến nhiệm vụ của mình, đẩy một phiến cửa phòng ra, dùng tay bóp lấy Huyện lệnh mới bị thức tỉnh, dùng giọng không mang cảm xúc gì hỏi: “Phó Hồng Diệp chết như thế nào?”

Người trên giường cùng lắm chỉ mới tới Luyện thể kỳ, Thiên Nhận động ngón tay thôi là đủ gϊếŧ chết hắn, nhưng kẻ hèn yếu này ở Chu Gia Tập lại là nhân vật đỉnh thiên, lừa gạt toàn bộ bách tính trong thành để hắn sai khiến, ngay cả Phó Hồng Diệp có tu vi hơn xa hắn cũng phải bỏ mình ở nơi này. Huyện lệnh cũng không ngốc, vừa thấy dáng vẻ Thiên Nhận như vậy đã biết mình đánh không lại, cũng không phản kháng, chỉ giả bộ ngu ngơ nói: “Tráng sĩ, ngươi đang nói cái gì? Ta không quen biết người này mà!”

Thần sắc hắn vô cùng hoang mang, nếu là tu sĩ chính đạo thì kiểu gì cũng sẽ dừng lại để hỏi rõ ràng, để tránh gϊếŧ nhầm người vô tội, chỉ tiếc hắn đang gặp một ma tu. Chỉ liếc hắn một cái, Thiên Nhận không nói gì, ngón tay chỉ vạch một đường vào không khí, một đoạn tay cụt đã theo đó mà rơi xuống đất.

Động tác này quá dễ dàng, thậm chí ngay cả bản thân Huyện lệnh một lát sau mới nhận ra được chuyện gì đã xảy ra, ôm tay chỗ bị chặt kêu thảm: “Ngươi muốn làm gì? Ta là mệnh quan triều đình được thiên tử che chở, giang hồ tu sĩ các ngươi không thể gϊếŧ ta!”

Các đời hoàng đế trên thế gian đều vâng mệnh trời, sau khi đế vương lên ngôi sẽ được tiên thú bảo vệ, lúc tọa trấn hoàng cung thì uy năng có thể so với tu sĩ Độ kiếp, bởi vậy mặc dù là Huyền môn cũng phải nể mặt triều đình ba phần, không nhúng tay vào việc quan trường. Chỉ có điều, đây là một quy củ để ổn định thiên hạ, một ma tu luôn hục hặc với chính đạo thì quan tâm làm gì?

Cắt luôn thêm một chân dưới ánh mắt khϊếp đảm của hắn, biểu cảm của Thiên không hề dao động, chỉ lặp lại câu hỏi: “Ta hỏi ngươi, Phó Hồng Diệp chết như thế nào?”

“Ta nói! Ta nói hết! Tha cho ta, xin ngươi…”

Lạnh lùng nhìn kẻ mgoài mạnh trong yếu kia nằm rạp ở trước mặt mình xin tha, Thiên Nhận vẫn bình thản như trước, hắn nghĩ: nếu nói về đại cục, nên dựa theo các quy tắc giải quyết trong hòa bình mới là tốt nhất. Nhưng, mặc dù từ nhỏ đã đợc sư phụ lòng mang thiên hạ tự mình giáo dục, hắn vẫn thích niềm vui khi tùy ý làm bậy hơn. Trưởng lão nói không sai, hắn chính là ma tu trời sinh, không chịu nổi khi thấy những kẻ mình không thích còn sống trên đời này.

Hắn là người xấu, cả đời này cũng không muốn làm người tốt; Phó Hồng Diệp là người tốt, nhưng y vẫn chưa học được làm sao để làm một người tốt đúng cách, với Chư Cát Thanh Thiên mà nói, bọn họ đều không phải là đối tượng đáng để học theo.