Chương 6: Giấy Điện Thoại Di Động

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn.

Lăng Dĩ Nhiên ngẩn người: "Hình Hàn!"

Hình Hàn nhìn cậu hỏi: "Cậu tới tìm tôi sao?"

"Đúng..." Lăng Dĩ Nhiên cảm thấy ánh mắt đối phương giống như diều hâu vô cùng sắc bén, làm cho cậu có loại ảo giác bị Diêm vương gia nhìn chằm chằm, cậu theo bản năng nói: "Thực xin lỗi."

Sau khi nói xong ba chữ này, cậu liền buồn bực, tại sao đột nhiên lại nói xin lỗi? Vì cuộc gọi tối qua?

Cũng đúng, người ta đang bận rộn, chính mình gọi điện thoại đi "trêu chọc" người ta, đối phương đương nhiên là sẽ tức giận.

Hình Hàn nhíu mày.

Lăng Dĩ Nhiên xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Tối hôm qua tôi uống nhiều nên đã gọi điện thoại cho anh nói nhảm, mong anh không tức giận."

Hình Hàn không phải là người hẹp hòi, cũng biết người say rượu sẽ làm mấy trò nhảm nhí: "Lên xe."

Lăng Dĩ Nhiên nghi hoặc: "Lên xe làm gì?"

"Lên xe nói chuyện."

"Ồ." Lăng Dĩ Nhiên vội vàng mở cửa ngồi vào ghế phó lái.

Hình Hàn hỏi: "Thân thể cậu tốt hơn chút nào chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi"

"Ngày hôm qua cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Lăng Dĩ Nhiên mặt hơi biến sắc: "Vốn là có chút chuyện nhưng hiện tại không có việc gì."

Hình Hàn nhíu mày, ngày hôm qua cậu vẻ mặt sốt ruột cũng không giống như không có việc gì, hơn nữa nếu thật sự là không có việc gì thì ngày hôm qua cậu cũng sẽ không chạy tới quân khu tìm anh, bất quá nếu đối phương đã không muốn nói, anh cũng không tiện hỏi thêm.

"Vậy bây giờ cậu định đi đâu? Tôi sẽ đưa cậu đi."

"Tôi muốn tới núi Tiên Khách." Khi Lăng Dĩ Nhiên còn ở dương thế, vừa mới đầy tháng đã chết non, cho nên cậu là lớn lên ở địa phủ. Vị Vô Thường đại nhân từng câu hồn phách của cậu nói, cậu được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhà ở trên đỉnh núi Tiên Khách, chính là đã một trăm năm trôi qua, không biết Lăng gia còn ở núi Tiên Khách hay không. Nói chung trăm năm qua không có người nào thắp hương hay đốt tiền giấy cho cậu nên không cách nào biết được tình huống của Lăng gia. Hơn nữa địa phủ có quy định không thể ở trong địa phủ tra chuyện về lúc mình còn sống, mà cậu đối với chuyện của Lăng gia cũng không có hứng thú, cho nên đối với chuyện của Lăng gia cậu hoàn toàn không biết gì. Nhưng mà Lăng gia là một gia đình giàu có, căn nhà trên núi Tiên Khách lại là tổ trạch, hẳn là sẽ không bị bán đi, hơn nữa hiện tại núi Tiên Khách đã được cải tạo thành khu biệt thự, trở thành nơi ở của các quyền quý, Lăng gia càng không có khả năng đem đất tốt như vậy bán đi.

Hình Hàn hỏi: "Nhà cậu ở núi Tiên Khách?"

"Không phải." Lăng Dĩ Nhiên nửa thật nửa giả nói: "Tôi là nghe các trưởng bối nói chúng tôi còn có người thân sống ở trên núi Tiên Khách, nhưng bởi vì quá lâu không có liên lạc nên không biết những thân nhân này còn ở nơi đó hay không. Cho nên trưởng bối của tôi mới sai tôi tới núi Tiên Khách sơn tìm thử."

"Cũng họ Lăng hả?"

"Đúng."

"Theo tôi được biết trên núi Tiên Khách chỉ có một hộ gia đình họ Lăng trên đỉnh núi, cũng không biết có phải là người cậu muốn tìm hay không."

Lăng Dĩ Nhiên kỳ quái: "Làm sao anh biết trên đỉnh núi có nhà họ Lăng?"

"Nhà tôi ở trên sườn núi Tiên Khách, bây giờ tôi đang chuẩn bị về nhà thăm bà nội và mọi người." Hình Hàn vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn, kế tiếp có vài ngày nghỉ ngơi liền trở về thăm người nhà.

"Trùng hợp như vậy?"

"Ừ, cậu có muốn qua nhà tôi ngồi chơi chút không?"

Lăng Dĩ Nhiên vội vàng nói: "Không, không cần."

Cậu nhìn Hình Hàn tựa hồ không biết về chuyện âm hôn, như vậy rất có thể là người nhà anh tự ý quyết định mối hôn sự này. Nếu như vậy, cậu mà đi gặp người bên nhà họ Hình, tuyệt đối có thể dọa chết họ, trở thành quỷ sai câu hồn nhanh nhất trong lịch sử.

Hình Hàn thấy cậu cao giọng, ngữ khí có chút khẩn trương, hồ nghi liếc mắt nhìn cậu một cái.

Lăng Dĩ Nhiên biết mình phản ứng thái quá, ngấp ngùng cười: "Tôi hơi xấu hổ."

Hình Hàn: "..."

"Lần sau đi, lần sau có cơ hội tôi sẽ tới thăm nhà anh" Lăng Dĩ Nhiên không dám tiếp tục tán gẫu nữa, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Cái kia... Hình Hàn, anh thấy như thế nào về mối hôn sự của chúng ta?"

Kỳ thật cậu muốn hỏi Hình Hàn rốt cuộc có biết bọn họ là âm hôn hay không.

Hình Hàn từ trước đến giờ có gì đều nói thẳng: "Tôi là bởi vì người trong nhà thúc giục nhiều lần nên mới đáp ứng kết hôn với cậu. "

"Vậy anh..." Lăng Dĩ Nhiên thăm dò hỏi: "Anh có biết chúng ta là, chúng ta là..."

Hình Hàn nhìn cậu nói chuyện ấp úng, mở miệng thay cậu nói: "Cậu muốn nói là chuyện ẩn hôn sao?"

"Ẩn" cùng "âm" đọc lên có chút giống nhau, không cẩn thận rất dễ nghe lầm, Lăng Dĩ Nhiên cũng vì như thế mà nghe nhầm "ẩn hôn" thành âm hôn: "Đúng đúng đúng, anh có biết chuyện này không?"

Nếu đã biết là âm hôn, người này sao không sợ cậu?

"Biết, tôi có thể đồng ý giấu diếm chuyện kết hôn, bất quá trước khi kết hôn, tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể hiểu nhau một chút rồi mới quyết định kết hôn." Dù Hình Hàn cũng muốn tìm một đối tượng kết hôn để không bị thúc giục nữa, nhưng anh cũng muốn hiểu biết được về tính cách và gia đình của đối phương, tránh cho sau khi kết hôn sẽ sinh ra một đống phiền toái.

Lăng Dĩ Nhiên nghe thể vẻ mặt sững sờ, phải mất một lúc cậu mới nhận ra "âm hôn" mà anh đang nói là ẩn hôn, cậu đỡ trán nói: "Tôi rốt cục biết vấn đề là gì rồi, người anh em, anh thật sự giỏi a, như vậy nào có thể nghe thành như vậy, bất quá cũng không thể trách anh, vừa rồi ngay cả tôi cũng nghe nhầm."

"Cái gì?" Hình Hàn không nghe rõ cậu lẩm bẩm.

Lăng Dĩ Nhiên buông tay xuống nói: "Tôi nói tôi tôn trọng quyết định của anh."

Hình Hàn nói, "Vậy cậu có thể gọi lại máy tôi một cuộc không? Tối hôm qua điện thoại của tôi bị hỏng, không hiện số..."

"Được."

Không chờ Hình Hàn nói xong, Lăng Dĩ Nhiên sảng khoái lấy điện thoại di động ra ấn mấy nút, tiếp theo không biết nhớ tới cái gì, động tác đột nhiên dừng lại, cứng ngắc nâng cổ nhìn về phía Hình Hàn.

Hình Hàn lại nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay cậu, không vì cái gì khác, đơn giản là vì điện thoại trong tay đối phương là điện thoại giấy, một chiếc điện thoại chỉ có cửa hàng vàng mã mới bán..

Ngay lúc này, cả hai người đều rời vào trầm mặc quỷ dị.