Chương 7: Thực Sự Là Quá Ngu

Lăng Dĩ Nhiên thật muốn tát mình một cái, cậu thế mà lại quên mất điện thoại di động của địa phủ ở trong mắt người sống chỉ là một chiếc điện thoại di động làm bằng giấy. Cậu vậy mà lại ở trước mặt Hình Hàn lấy điện thoại giấy ra ấn nút, thật sự là quá ngu mà.

"Ha ha..." Cậu cười gượng một tiếng, bây giờ nếu có thể ném điện thoại di động đi, cậu nhất định lập tức ném nó ra ngoài cửa sổ, nhưng đây là máy liên lạc chuyên dụng của quỷ sai, không thể ném, cậu lúng túng nhét điện thoại vào trong túi quần: "Hôm nay tôi ra ngoài quá gấp, cầm nhầm điện thoại đồ chơi yêu thích của cháu trai tôi."

Trọng lượng của điện thoại thật và điện thoại giấy rõ ràng không giống nhau, rốt cuộc cậu ta sốt ruột đến mức nào mới có thể cầm nhầm? Hình Hàn lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu: "Vậy cậu lưu số điện thoại di động của cậu vào máy tôi đi, lúc nào rảnh tôi sẽ liên lạc với cậu."

Lăng Dĩ Nhiên chỉ có số điện thoại di động của địa phủ, mà điện thoại dương gian không liên lạc được, trừ phi là người có pháp lực: "Hai ngày trước tôi mới đổi số điện thoại, còn chưa nhớ được số mới, vẫn là để tôi trở về rồi gọi điện thoại cho anh đi."

"Được." Hình Hàn đặt điện thoại di động lên trước xe, tăng tốc độ đi vào làn đường cao tốc.

Cảnh sắc núi Tiên Khách thanh tĩnh, phong cảnh đẹp, không khí cũng thoáng mát, rất thích hợp dưỡng thân dưỡng lão, nó nằm ở ngoại thành phía tây bắc, cách quân khu một trăm kilomet, lái xe mất hai giờ thì tới nơi.

Hình Hàn trở lại Tiên Khách Sơn, trực tiếp đưa Lăng Dĩ Nhiên lêи đỉиɦ núi.

Hình Hàn vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Nơi này chính là hộ gia đình họ Lăng duy nhất ở núi Tiên Khách, cậu đi xem bọn họ có phải là người ngươi muốn tìm hay không."

Ở núi Tiên Khách, nhà càng ở trên cao càng có tiền, thân phận cũng càng tôn quý, tình huống của Lăng gia lại tương đối đặc biệt, tuy rằng có tiền, nhưng trong nhà lại không có người làm quan, có thể ở trên đỉnh núi là bởi vì núi Tiên Khách thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lăng. Mặt sau núi được xây thành khu biệt thự bán ra ngoài, tuy nhiên bọn họ chỉ bán nhà, không bán đất, giá nhà lại đắt đến dọa người, vậy nhưng người ta vẫn tranh nhau mua nhà ở đây.

Có người nói là bởi vì người Lăng gia là thầy bói phong thủy có tiếng, mọi người đều vì danh tiếng của bọn họ nên mới mua nhà ở núi Tiên Khách.

Hình Hàn không tin những thứ này, anh cho rằng bói toán, xem phong thủy đều là gạt người, cục cảnh sát đã bắt được không ít những kẻ lừa đảo, mà những người được coi là tính chuẩn đều là sớm đã điều tra qua thân phận khách hàng, sau đó bịa đặt lung để lừa lấy được tín nhiệm đối phương, chỉ có người yếu vía, tin thần tin quỷ mới có thể cho rằng đối phương nói cái gì cũng đúng, bởi vậy bị lừa gạt. Dù vậy anh không ngăn cản bà nội mua nhà mua nhà ở đây là vì hoàn cảnh nơi này thật sự thích hợp cho người già sinh hoạt, không khí trong lành đối với thân thể người già rất có lợi.

Lăng Dĩ Nhiên xuống xe nhìn cánh cổng lớn cổ xưa của Lăng gia, nhất thời có cảm giác xuyên không trở lại thời cổ đại, chung quanh tràn ngập cảm giác năm tháng, trên toàn bộ núi Tiên Khách cũng chỉ có nhà họ Lăng được xây theo kiểu dinh thự thời xưa.

Cậu bấm chuông cửa, người đang bận rộn trong sân nghe thấy tiếng chuông lập tức chạy tới mở cửa: "Ai vậy?"

Người mở cửa là một chàng trai trẻ tuổi, trong nháy mắt nhìn thấy Lăng Dĩ Nhiên, cậu ta trợn to hai mắt rồi vội vã đóng cửa lại.

Tuy rằng gặp mặt không đến ba giây, nhưng Lăng Dĩ Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương không phải người bình thường mà đối phương cũng đã nhận ra cậu là quỷ sai nên mới sợ tới mức đóng cửa lại.

Hình Hàn vừa xuống xe nhìn thấy cảnh này hỏi: "Sao cậu ta lại đóng cửa lại?"

Lăng Dĩ Nhiên xoay người cười nói: "Hẳn cậu ta là đi gọi người tới."

Cậu cũng không tin bọn họ dám không mở cửa cho quỷ sai.

Không lâu sau, cánh cổng lớn nhà họ Lăng lại mở ra, một vài người trẻ tuổi đỡ một ông cụ chín mươi tuổi bước nhanh ra.

Ngay khi nhìn thấy Lăng Dĩ Nhiên, vẻ mặt ông đặc biệt kích động, nhưng ngại Hình Hàn ở đây nên mới kiềm chế cảm xúc của mình, ông nói với Hình Hàn: "Hình trung tá, hôm nay Lăng gia có việc không thể tiếp đãi cậu, ngày hôm nào khác sẽ mời cậu cùng lão phu nhân sang nhà chúng tôi ngồi chơi."

Lăng Dĩ Nhiên cũng nói theo: "Hình Hàn, chờ tôi trở về sẽ gọi điện thoại cho anh."

"Ừm." Hình Hàn lái xe rời đi, trở về Hình gia ở giữa sườn núi.

Anh vừa đi vào sân đã thấy Hình lão thái thái ngồi trong sân cắt tỉa chậu cây yêu quý của mình: "Bà nội, cháu về đây."

"Tiểu Hàn, cháu đã về rồi." Hình lão thái thái nhìn thấy cháu trai lớn trở về, mừng rỡ buông kéo xuống, đứng dậy kéo tay Hình Hàn quan sát một phen: "Để cho bà nội nhìn kỹ xem cháu sau khi làm nhiệm vụ có bị thương chỗ nào hay không?"

Trước đây mỗi lần Hình Hàn đi làm nhiệm vụ trở về đều mang theo một thân thương tích lớn nhỏ, mặc dù anh đã cố gắng giấu không cho mọi người trong nhà biết chuyện anh bị thương, nhưng có vài lần anh bị trọng thương dẫn tới hôn mê, quân khu vẫn sẽ thông báo cho người nhà tới thăm anh, người nhà nhìn thầy thì rất đau lòng.

Hình Hàn kéo Hình lão thái thái ngồi xuống: "Lần này cháu thực hiện nhiệm vụ rất thuận lợi, không chỉ không có bị thương, ngay cả da cũng không có vết xước nào."

Đây thực sự là lần thực hiện nhiệm vụ thuận lợi nhất mà anh từng làm.

Hình lão thái thái cao hứng nói: "Vậy thật sự là quá tốt rồi."

Xem ra bà định mối ân hôn này là rất đúng, đối phương thật sự có thể áp chế bát tự của cháu trai bà.

Đáng tiếc cháu trai của bà không tin vào thần quỷ, nếu bị cháu trai bà biết bà định mối âm hôn thí sẽ tức giận, thậm chí có thể bắt bà hủy bỏ mối hôn sự hoang đường này, cho nên chuyện âm hôn có thể giấu tới lúc nào thì hay lúc đó.

Bà vừa nghĩ như vậy, liền nghe Hình Hàn hỏi: "Bà nội, đối tượng bà đính hôn cho cháu tên là gì?"

Hình lão thái thái sắc mặt cứng đờ, còn tưởng rằng Hình Hàn đi thực hiện nhiệm vụ trở về sẽ quên chuyện đính hôn, lại thật không ngờ anh lại chủ động hỏi đối tượng âm hôn: "Cậu, cậu ta tên là Lăng Dĩ Nhiên. "

"Là nam?"

"Đúng vậy, là nam." Hình lão thái thái quan sát sắc mặt Hình Hàn, thăm dò hỏi: "Cháu có phải không thích đối tượng là đàn ông? Nếu cháu không thích, chúng ta liền huỷ mối hôn sự này đi, rồi tìm người khác."

Lúc trước bà còn đang lo không tìm được lí do để không cho bọn họ gặp mặt, hiện tại cháu trai bà nhắc tới vậy bà liền có lý do không cho bọn họ nhau. Dù sao đối tượng âm hôn đã sớm qua đời, bà đi đâu để tìm người cùng cháu trai bà gặp mặt. Nếu tùy tiện tìm một người để qua mặt cháu trai bà thì không chỉ đối với cháu trai bà mà còn đối với Lăng Dĩ Nhiên đã chết đều không tôn trọng.

Nhưng nếu cháu trai của bà nhất định phải gặp đối phương thì bà cũng chỉ có thể kiếm cớ kéo dài một thời gian, sau đó nói mối hôn sự đã bị huỷ, dù sao thì đã kết xong âm hôn, đến lúc này Hình Hàn có biết hay không cũng không sao cả.

'Nam nữ đều được." Hình Hàn chỉ là muốn tìm một đối tượng để người trong nhà không thúc giục anh kết hôn nữa, đối phương có giới tính gì đều không quan trọng: "Bà nội, bà có ảnh của cậu ấy không? "

"Bà chỉ có ảnh của cha cậu ấy khi còn trẻ, nhưng cậu ấy lớn lên giống cha tới bảy tám phần." Hình lão thái thái không có ảnh chụp lăng Dĩ Nhiên là bởi vì Lăng Dĩ Nhiên đã sớm chết yểu, người dắt mối hôn sự cho cháu trai bà nói Lăng Dĩ Nhiên khi còn bé trông rất giống cha của cậu vì vậy liền mang ảnh của cha Lăng Dĩ Nhiên cho bà xem qua.

"Có thể cho cháu xem một chút không?"

Hình lão thái thái gọi người giúp việc vào trong phòng lấy ảnh ra: "Đây chính là cha nó."

Người đàn ông trong ảnh diện mạo tuấn tú, lúc cười rộ lên rực rỡ như mặt trời, cùng với bộ dạng của Lăng Dĩ Nhiên lúc trưởng thành có bảy, tám phần tương tự.

Hình Hàn cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác đối với Lăng Dĩ Nhiên, dù sao đối phương đột nhiên xuất hiện ở quân khu, không thể loại trừ việc có người mạo danh đối tượng kết hôn của anh đến tiếp cận anh, anh buông ảnh xuống nói: "Bà nội, kỳ thật cháu đã gặp qua cậu ấy."

Hình lão thái thái vừa nghe thấy, thiếu chút nữa không thở được: "Cháu, cháu đã gặp cậu ta?"

Cháu trai của bà không phải là quỷ đấy chứ?

"Đúng, cậu ấy và Lăng gia trên đỉnh núi là họ hàng thân thích, cháu vừa rồi có thuận đường chở cậu ấy lêи đỉиɦ núi."

"Thì ra là vậy." Hình lão thái thái thầm thở phào nhẹ nhõm, mối âm hôn này chính là Lăng gia giới thiệu, đối tượng âm hôn cũng là người nhà Lăng gia, mà mỗi người ở Lăng gia đều lớn lên vài phần giống nhau, cháu trai của bà nhìn thấy một người cùng tên cùng họ cũng không kỳ quái. Huống chi hiện tại là ban ngày ban mặt, không có khả năng gặp quỷ, mà cho dù là gặp quỷ, Lăng gia cũng không có khả năng ngồi yên không để ý.

"Vâng. Cháu dự định sẽ cùng cậu ấy tìm hiểu nhau một thời gian, nếu tính cách không có vấn đề, chúng cháu sẽ kết hôn. "

Miệng Hình lão thái lúc đóng lúc mở, không biết làm thế nào nói cho cháu trai bà biết rằng anh nhận nhầm người: "Tiểu..."

Lúc này, di động của Hình Hàn vang lên, anh thấy là bạn thân gọi tới, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt: 'Dương Việt..."

La Dương Việt nói: "A Hàn, tôi nghe anh tôi nói mấy ngày nay cậu được nghỉ, có muốn đi tụ tập với bọn tôi một bữa không?"

Anh trai của hắn cũng làm việc ở quân khu 1, ít nhiều biết lịch trình của Hình Hàn.

"Được, gặp khi nào?"

"Chín giờ tối nay, tại phòng riêng Quân Tử, ở quán bar Quân Quy."

"Được." Hình Hàn cúp điện thoại hỏi Hình lão thái thái: "Bà nội, bà vừa muốn nói gì với cháu?"

"Bà..." Hình lão thái thái nhớ rõ lúc cùng Lăng gia kết âm thân, người của Lăng gia từng nói Hình Hàn cho dù kết âm thân, cũng có thể cùng người khác kết hôn, cho nên nếu Hình Hàn cùng một Lăng Dĩ Nhiên khác ở chung vui vẻ, vậy cũng rất tốt, dù sao vẫn tốt hơn việc Hình Hàn không muốn kết hôn, cô độc cả đời.

Như vậy bây giờ bà vẫn là đừng nói ra sự thật, chờ một thời gian ngắn rồi nói sau.

"Bà già rồi, bị ngắt lời liền không nhớ rõ muốn nói gì với cháu nữa. Đúng rồi, Tiểu Hàn, buổi tối cháu muốn cùng bọn Dương Việt ra ngoài sao? Vậy cháu nhớ uống ít rượu thôi, thứ đó không tốt cơ thể đâu."

"Vâng ạ."