Chương 11: Thau đồng ( thượng )

Cậu cảm thấy đối phương có thể làm được, thậm chí dưới màn đêm che lấp cũng có thể làm được bất cứ lúc nào.

Không phải hôm nay, cũng sẽ là ngày mai.

Đồng Tiểu Tùng nắm chặt tay vịn của ghế, đang cân nhắc có nên cá chết lưới rách hay không.

Không thể không nói, sau khi nhìn thấy tướng chết của ba người kia và được bác sĩ tâm lý hướng dẫn, cậu đã dâng lên một loại dũng khí đập nồi dìm thuyền.

Cố Hiên đứng dậy, vóc dáng cao lớn cường tráng làm người ta có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hắn đột nhiên mở miệng: “Chị em……”

Đồng Tiểu Tùng khựng lại, bàn tay nắm chặt ghế hơi buông lỏng, có chút bi thương nhìn đối phương.

Vẻ mặt của Cố Hiên rất nghiêm túc, không mang theo ý cười thực hiện được như trước, hắn thản nhiên mở miệng: “Nếu em chết, chị em sẽ rất đau lòng.”

Đồng Tiểu Tùng hít sâu một hơi, run rẩy che mặt, chị của cậu……

Cố Hiên: “Tôi đã uy hϊếp em rồi, không cần phải che giấu ác ý đối với em nữa, nhưng tôi thật sự chỉ yêu cầu em giúp tôi lấy một thứ, cũng chỉ khoảng nửa tiếng, bây giờ đi với tôi liền, sau khi trở về em còn có thể ngủ, bằng không ngủ không đủ ngày mai đi học em sẽ mệt mỏi đấy.”

Đồng Tiểu Tùng buông tay, nghi ngờ nhìn Cố Hiên, đây là lần đầu tiên cậu quang minh chính đại đánh giá Cố Hiên như thế.

Cậu cảm thấy đêm nay Cố Hiên rất khác, như thể đột nhiên thay hình đổi dạng vậy.

Điều này làm cho trong lòng cậu nhiều thêm một chút hy vọng: “Anh muốn tôi lấy gì?”

“Một cái thau đồng.” Cố Hiên không cần suy nghĩ mở miệng, hắn lấy tay mô phỏng kích thước của cái thau: “To thế này, hẳn là ở dưới giường trong phòng ngủ của tôi, em lấy ra giúp tôi.”

“Dưới giường trong phòng ngủ của anh?” Đồng Tiểu Tùng càng thêm cảm thấy kỳ quái: “Vậy sao anh không tự mình lấy?”

Cố Hiên chậc một tiếng: “Cửa khóa, tôi không mang chìa khóa, chỉ có một cửa sổ có thể đi vào, dáng người của tôi không chen vào được, chỉ có em mới có thể chen vào.”

Đồng Tiểu Tùng nghĩ nghĩ, bỗng cảnh giác: “Sao anh không gọi mở khóa? Hơn nữa vừa rồi cửa phòng ngủ của tôi cũng khóa, làm sao anh mở được?”

Cố Hiên trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm Đồng Tiểu Tùng với vẻ mặt không có biểu cảm, như đang suy xét rốt cuộc không biết phải làm sao với Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng khẩn trương phát run, dưới cái nhìn chăm chú của Cố Hiên, cậu càng ngày càng căng thẳng, giống như một cây cung sắp kéo đến cực hạn.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Hiên đột nhiên bật cười.

“Được rồi, tôi thừa nhận, tôi nói dối, nhưng món đồ đó em nhất định phải lấy, em đi cũng được, không đi cũng phải đi, bằng không……” Cố Hiên chống tay lên cửa, ánh mắt hài hước: “Tôi sẽ đóng cửa.”

“Đừng!” Đồng Tiểu Tùng luống cuống, cậu nhìn nhìn cửa, lại nhìn nhìn Cố Hiên, cậu không biết Cố Hiên nói là thật hay giả, nhưng rất giống thật, bởi Cố Hiên đã xé rách da mặt với cậu, không cần phải tiếp tục nói dối.

Rốt cuộc là thau đồng gì, vì sao nhất định phải là cậu lấy?

“Tôi, tôi đi……” Đồng Tiểu Tùng giống như nhiều lần trước kia, thỏa hiệp.

Trên mặt Cố Hiên có ý cười nhàn nhạt: “Đi thôi, không cần tắt đèn, sẽ về nhanh thôi.”

Nói xong, Cố Hiên xoay người đi ra ngoài.

Đồng Tiểu Tùng do dự một chút, muốn mang theo thứ gì đó để phòng thân, nhưng nghĩ lại, với vóc người kia của Cố Hiên, cậu có mang theo gì có lẽ cũng sẽ đánh không lại.

Cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, hòa hoãn, cất bước đi ra ngoài,

Hy vọng thật sự giống như lời Cố Hiên nói, thật sự chỉ lấy một cái thau đồng.

***

Đồng Tiểu Tùng đi theo Cố Hiên trèo tường ra bên ngoài trường học.

Đồng Tiểu Tùng không chú ý tới, từ khoảnh khắc cậu trèo xuống khỏi tường, tất cả đều yên lặng.

Không có côn trùng kêu vang, không có còi xe, không có tất cả âm thanh.

Không phát hiện ra, cậu đi theo người phía trước qua hai con phố, đến một tòa nhà hai tầng riêng biệt.

Cố Hiên đứng ngoài cổng chính, ra hiệu cho cậu: “Vào đi, dưới gầm giường, thau đồng, lấy ra là được.”

Đồng Tiểu Tùng chần chờ nhìn tòa nhà hai tầng, dường như không có ai ở bên trong, bởi không có bật đèn cũng không có bất kỳ ánh sáng nào.

“Đây là…… Nhà anh?” Đồng Tiểu Tùng có chút hoài nghi, bởi vì biểu hiện của Cố Hiên lúc này thật sự rất không giống nhà mình, như là người lạ đứng ở bên ngoài, nửa bước cũng không định đi vào.

“Đúng vậy, căn nhà tôi trả tiền thuê.” Cố Hiên thở dài: “Tôi ở một mình, không có ai ở trong đó, yên tâm đi đi, chỉ là bên trong mất điện, tối lắm, sau khi em đi vào chú ý một chút, phòng ngủ của tôi trên tầng hai, những thứ khác sẽ không nói cho em biết, tự mình tìm đi.”

Đồng Tiểu Tùng lập tức phát hiện ra điều gì đó: “Anh không biết phòng ngủ tầng hai là phòng nào sao?”

Cố Hiên há miệng, như bị Đồng Tiểu Tùng chặn đến á khẩu không nói nên lời, hắn đột nhiên nheo mắt lại: “Tôi phát hiện lúc em nên thông minh thì không thông minh, lúc không nên thông minh thì cái đầu nhỏ này lại xoay chuyển rất nhanh nha.”

Đồng Tiểu Tùng khẩn trương lùi về phía sau một bước, nhưng không còn cúi đầu, mà là nhìn chằm chằm động tác của Cố Hiên.

Cố Hiên không có vẻ gì là tức giận, mà là bất đắc dĩ thở dài: “Vậy em cứ coi đây là nhà của người khác, coi như em đi vào trộm đồ được chưa? Đúng rồi, lầu một tôi có cúng một thứ, có chút dọa người, sau khi em đi vào đừng để bị dọa, cũng đừng đi lung tung ở lầu một, cứ đi tìm cầu thang ngay.”

Thấy vậy, Đồng Tiểu Tùng không biết mình có nên tin lời nói nhảm của đối phương hay không.

Nhưng mọi thứ đều rất thật và đáng tin cậy, thật hơn bất kỳ những lời nào của Cố Hiên trước đây.

Cậu đẩy cửa đi vào, không yên tâm lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Hiên.

Cố Hiên: “Hay bây giờ tôi gầm lên một tiếng, em xem trong nhà có ai đi ra không nhé?”

Đồng Tiểu Tùng cảm thấy nếu đối phương cố ý hại cậu, cho dù có rống cũng không có khả năng có người đi ra.

Đã đến đây rồi, nếu như trong nhà thật sự có nguy hiểm gì chờ cậu, dù cậu không đi vào thì cũng đã muộn.

Từ trước đến này cậu không có sự lựa chọn.

Biết rõ điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, cậu vẫn không có bất kỳ sự lựa chọn nào, chỉ có thể tiến về phía trước.

Hai cánh cửa tướng quân tráng lệ bên trong không khóa, cậu vừa kéo chúng đã mở ra ngay.

Đứng ở cửa, cậu cẩn thận nhìn vào trong.

Đúng như Cố Hiên nói, lầu một cúng một vật, hai ngọn nến được thắp sáng, lộ ra ánh sáng yếu ớt.

Đáng sợ nhất chính là, vật kia hóa ra lại là một người giấy.

Đã từng thấy cúng Thần Tài cúng Bồ Tát, nhưng cậu chưa từng thấy cúng người giấy bao giờ, còn dùng hai ngọn nến minh hỏa để cúng.

Nếu không có Cố Hiên nhắc nhở, đột nhiên đυ.ng phải vật như thế, phỏng chừng cậu sẽ trực tiếp chạy ra ngoài.

Trong phòng hình như cũng không có dấu hiệu giấu người, cậu không yên tâm mở toang hai cánh cửa ra, lúc này mới đi vào.

Cầu thang ngay đối diện với người chỗ cúng người giấy, khi bước lên cầu thang, cậu cứ cảm thấy lưng như bị kim đâm, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua người giấy quỷ dị kia.

Khác với người giấy trong cửa hàng vàng mã, người giấy này không có nhiều màu sắc, chỉ điểm một chút màu đỏ ở ngũ quan, màu đỏ kia đậm đậm nhạt nhạt, lại có loại cảm giác linh động, như là…… đang sống vậy.

Trong lòng Đồng Tiểu Tùng run lên, không dám nghĩ tiếp, xoay người chạy nhanh lên lầu.

Tiếng chân giẫm lên cầu thang, phát ra âm thanh lạch cạch.

Vừa lên tới lầu hai, một cánh cửa không có gió tự mở, cùng lúc đó bên trong cửa truyền ra tiếng bước chân.

Đồng Tiểu Tùng sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng trốn sau bức tường, ló đầu trộm nhìn về phía cánh cửa kia.

Ngoài dự đoán, bên trong cánh cửa không có ai đi ra, nhưng tiếng bước chân vẫn không ngừng vang lên.

Thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng bước chân đi qua trước mặt mình, sau đó là tiếng bước lên cầu thang.

Rõ ràng là không có ai, tại sao lại có tiếng bước chân?

Đồng Tiểu Tùng che miệng không cho mình kêu ra tiếng, tò mò lặng lẽ đi lên trước, dựa vào tay vịn cầu thang nhìn xuống.

Chỉ thấy trong lư hương trước mặt người giấy, có thêm ba cây hương vừa mới đốt.