Chương 12: Thau đồng ( hạ )

Cậu hoảng sợ trừng to đôi mắt, cậu khẳng định vừa rồi không có ba cây nhang! Vừa rồi lư hương rõ ràng là trống không!

Dường như có một người vô hình cậu nhìn không thấy bước ra từ căn phòng kia, sau đó xuống lầu, thắp nhang.

Sao có thể như thế được……

Đầu óc Đồng Tiểu Tùng lại hiện lên cảnh tượng tối hôm qua, cơ thể bất giác run lên.

Không thể nào……

Cậu gian nan nuốt nước miếng, không dám làm ra động tác quá lớn nữa, thừa dịp người trong suốt vô hình kia còn chưa trở về, cậu lặng lẽ đi về phía cánh cửa đang mở.

Bên trong cánh cửa rõ ràng là một phòng ngủ, chăn trên giường còn chưa gấp, tựa như vừa rồi có người ngủ ở đó vậy.

Cậu không dám dừng lại quá lâu, vội vàng quỳ rạp xuống đất nhìn vào dưới gầm giuòng, ánh sáng màu vàng lóe lên, thau đồng kia đặt ở dưới gầm giường.

May mắn quá!

Đồng Tiểu Tùng vội vàng duỗi tay kéo thau đồng kia ra, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã ôm nó chạy xuống.

Tiếng xuống lầu thịch thịch thịch vang lên trong phòng.

Đột nhiên cốp một tiếng, như thể có ai đó va vào ghế, sau đó là tiếng ly vỡ vang lên.

Đồng Tiểu Tùng quay đầu nhìn lại, trong bóng tối nhìn không rõ lắm, đại khái chỉ có thể nhìn thấy âm thanh phát ra từ bàn ăn.

Không dám nhìn kỹ, cậu cắm đầu chạy ra ngoài, nhưng rầm một tiếng, bị đυ.ng vào cửa.

Cửa!?

Đồng Tiểu Tùng khϊếp sợ nhìn cánh cửa trước mặt, sợ tới mức tim đập loạn xạ.

Rõ ràng cậu để cửa mở, là ai đóng cửa lại!?

Trong nhà này ngoại trừ cậu, còn có người khác!

Có phải Cố Hiên lại muốn hại cậu không!?

Và cậu lại bị lừa lần nữa!?

Đồng Tiểu Tùng nắm tay nắm cửa, tuyệt vọng đè xuống, cạch một tiếng, cửa mở.

Ánh trăng chiếu vào, soi rõ vẻ mặt tuyệt vọng của cậu.

Đồng Tiểu Tùng dại ra trong chớp mắt, vội vàng ngẩng đầu nhìn, Cố Hiên vẫn đang đứng ở cổng chính, thấy cậu đi ra, Cố Hiên cười: “Lấy được thau đồng chưa?”

Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân nặng nề dồn dập, Đồng Tiểu Tùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, không thấy người. Cậu cực kỳ hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài, ném thau đồng cho Cố Hiên.

“Cho anh!”

Vừa dứt lời, phịch một tiếng, cửa tướng quân bị dùng sức đóng lại.

Đồng Tiểu Tùng kinh hoảng kêu lên: “Bên trong có người! Nhưng tôi không nhìn thấy người đó!”

“Suỵt……”

Đồng Tiểu Tùng hoảng sợ nhìn Cố Hiên, Cố Hiên đặt ngón trỏ lên môi, cười có chút xấu xa, trong mắt cũng mang theo ý cười.

Cố Hiên: “Gã không có cách nào làm tổn thương em, cũng không nhìn thấy em, là em gây ra tiếng động dọa đến gã, nếu lá gan em lớn, lát nữa lại làm ra chút tiếng động đi, tốt nhất là dọa gã chạy về nhà tìm me.”

Đồng Tiểu Tùng lắc đầu nguầy nguậy, cậu không dám đi vào nữa, cậu còn không biết bên trong là thứ gì!

Cậu sợ hãi nhìn chằm chằm Cố Hiên.

Không biết tại sao, kể từ đêm qua, dường như cả thế giới đều thay đổi.

Tại sao Cố Hiên lại nói với cậu những lời kỳ quái như vậy?

“Được rồi, thau đồng cho em.” Cố Hiên cười, dùng sức nhét thau đồng vào trong lòng Đồng Tiểu Tùng: “Tôi về nhà ngủ đây, em cũng trở về ngủ đi.”

Nói rồi, Cố Hiên bước vào sân, đẩy Đồng Tiểu Tùng ra khỏi sân, sau đó thuận tay khóa cửa lại.

Thấy Đồng Tiểu Tùng còn đứng bất động, hắn chần chờ hai giây: “…… Muốn tôi đưa em trở lại trường học sao?”

Đồng Tiểu Tùng lập tức phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lắc đầu.

Chỉ cần Cố Hiên cách cậu xa một chút là được, với cậu mà nói không ai nguy hiểm hơn Cố Hiên cả.

Thấy Cố Hiên thật muốn vào nhà, cậu vội hỏi: “Này, cái thau đồng này làm sao đây?”

Cố Hiên vẫy vẫy tay: “Tùy em, tốt nhất nên giữ nó lại, nó sẽ mang lại may mắn cho em.”

Đồng Tiểu Tùng ngây người nhìn Cố Hiên mở cánh cửa tướng quân ra, bước vào nhà như một người chủ.

Chẳng lẽ thật sự là do cậu nghĩ nhiều?

Đây thực sự là nhà của Cố Hiên?

Một lúc lâu sau, trong nhà vẫn không có động tĩnh gì, Đồng Tiểu Tùng rùng mình một cái, cảm thấy mình điên rồi mới có thể đứng ở chỗ này.

Cậu ôm chậu đồng chậm rãi đi về.

Lúc trước không nhìn kỹ, hiện tại cậu mới cẩn thận đánh giá, thau đồng này rất cũ, hình như có người thường xuyên dùng thau đồng này để đốt.

Dưới đáy thau đồng đã bị đốt cháy đen, vẫn còn sót lại nhiều tro tàn, cảm giác nó dơ dơ, có loại cảm giác không rõ nói không nên lời.

Vật này có thể mang lại may mắn?

Cậu mới không tin lời Cố Hiên nói.

Đồng Tiểu Tùng bỏ cái thau đồng ở ven đường, không muốn mang thứ này về chút nào, cậu tình nguyện không cần cái gọi là may mắn kia.

Đi được một đoạn, cậu quay đầu nhìn về phía sau, thau đồng kia vẫn nằm nguyên tại chỗ, giống như bị người ta vứt bỏ, vậy mà lại mang đến cho cậu cảm giác cô độc lạnh lẽo.

Cậu đột nhiên lắc lắc đầu, làm sao có thể, đây chính là một vật chết!

Tăng tốc độ, cậu bắt đầu chạy chậm, muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình, nằm vào trong chiếc chăn có thể mang lại cho cậu chút ấm áp kia.

Chỉ lo chạy vội, Đồng Tiểu Tùng không chú ý tới, vốn nên chỉ có một cái bóng của cậu giờ phút này lại có bóng chồng quái dị.

Dường như có thứ gì đó ẩn trong cái bóng của cậu, trở về cùng với cậu.

Mà cái thau đồng bị bỏ lại kia, cũng đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

***

Đồng Tiểu Tùng nhảy tường vào trường học, trong nháy mắt rơi xuống đất, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào, tiếng gió, tiếng côn trùng kêu vang, còn có những tạp âm vụn vặt.

Cậu sửng sốt.

Có chút vô thố quay đầu lại nhìn về phía bức tường phía sau, sau đó phản ứng lại, bên ngoài trường học có phải…… Quá yên tĩnh không?

Có quá nhiều chuyện kỳ quái, trong lòng cậu bất an, không muốn nghĩ sâu, cắm đầu chạy về phía phòng ngủ.

Lại đứng trong căn phòng sáng đèn một lần nữa, cuối cùng Đồng Tiểu Tùng cũng cảm thấy an tâm.

Cậu mở nắp bình giữ nhiệt, đổ nước nóng bên trong lên khăn, rồi dùng chiếc khăn ấm còn có chút nóng dùng sức lau mặt.

Máu huyết ứ đọng dường như lại bắt đầu chảy trở lại vì chút hơi ấm này.

Cậu cởi giày nằm lên giường, ngay cả quần áo cũng không còn sức để thay liền mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Đồng Tiểu Tùng đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, liền ngửi thấy một mùi đốt cháy.

Cháy ở đâu sao?

Khi cậu mở mắt ra, cái mùi đó dần dần rút đi.

Như thể đó chỉ là cảnh trong mơ của cậu.

Dù đã hết mùi nhưng cậu cứ cảm thấy này cái mùi này rất quen thuộc, như thể đã ngửi thấy ở đâu đó.

Đột nhiên, Đồng Tiểu Tùng cả kinh!

Tại sao căn phòng lại tối như vậy!?

Lúc cậu ngủ có tắt đèn sao? Sao cậu không nhớ mình đã tắt đèn?

Hình như là mở đèn ngủ mà!

Là cúp điện sao?

Đồng Tiểu Tùng quấn chặt người trong chăn, sợ hãi mở to hai mắt nhìn xung quanh.

Mặc dù trong phòng tối om, nhưng không có bức màn chắn, xuyên qua cửa sổ vẫn có thể thấy rõ ánh trăng bên ngoài.

Dường như không có gì thay đổi.

Ồ? Mùi gì thế này?

Đồng Tiểu Tùng hít hít mũi, cậu dần dần thò người ra khỏi giường.

Có một cái mùi rất quen, hình như là…… Từ dưới giường truyền đến?

Thân thể nhanh hơn đại não, cậu cúi đầu nhìn xuống dưới gầm giường.

Khi nhìn thấy vật màu vàng dưới gầm giường, nháy mắt máu dồn lên não, cậu ngây ra, nỗi sợ hãi đánh sâu vào linh hồn.

Tại sao?

Tại sao thau đồng bị cậu vứt đi lại xuất hiện dưới gầm giường cậu?

Phục hồi lại tinh thần, Đồng Tiểu Tùng nhanh chóng chạy đến cửa, tách một tiếng bật đèn lên.

Phòng ngủ lập tức sáng ngời, tất cả nhìn như yên tĩnh, dường như không hề có dị thường.

Cậu nhìn chằm chằm vào gầm giường mình, ánh mắt kinh hãi như thể bên dưới đang ẩn nấp một con ác quỷ ăn thịt người.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Đầu óc Đồng Tiểu Tùng như một cuộn chỉ rối, chẳng lẽ có người bỏ thau đồng dưới gầm giường cậu?

Thau đồng tự mọc chân?

Ai đã tắt đèn của cậu?

Có người nhân lúc cậu ngủ vào phòng sao?

Cậu quay đầu lại kiểm tra khóa cửa, khóa rất chắc, không giống như bị động qua.

Khóa cửa này là một chiều, cho dù có người cạy cửa tiến vào, cũng sẽ không có bản lĩnh lớn như vậy có thể khóa cửa ngoài lại chứ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu lại nghĩ đến Cố Hiên, thế quái nào mà Cố Hiên lại mở khóa được?

Giằng co tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cậu cảm thấy hơi đứng không vững.

Cậu quỳ rạp xuống đất kéo cái thau đồng kia ra, cẩn thận đánh giá, vẫn giống như lúc trước, không có chỗ nào quái dị hết.

Chỉ là cái mùi này, cậu dùng sức ngửi ngửi, mùi đốt cháy hình như nồng hơn trước một chút.

Trừ điều này ra, không có gì đặc biệt cả.

Nghĩ nghĩ, Đồng Tiểu Tùng mở cửa phòng ngủ.

Cậu đi tới cái thùng rác to để vứt rác công cộng, ném cái thau đồng vào đó.

Đi về vài bước, cậu không yên tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy thau đồng vẫn còn nằm trong thùng rác.

Đi ba bước nhìn lại một lần, trở lại phòng ngủ Đồng Tiểu Tùng khóa cửa lại một lần nữa.

Cậu ngồi trên giường một lúc, dần dần buồn ngủ, muốn nằm xuống ngủ.

Ngay sau đó, Đồng Tiểu Tùng khϊếp sợ trừng to hai mắt, tại sao cậu không thể cử động!?

Tách một tiếng, đèn tắt.