Chương 13: Lại là dãy phòng học cũ

Trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang di chuyển.

Đồng Tiểu Tùng cố hết sức mở to hai mắt, hô hấp vì sợ hãi mà trở nên dồn dập.

Cuối cùng, cậu đã nhìn thấy thứ trong bóng tối kia —— là một người!?

Chuẩn xác mà nói, đó là một bóng người, bóng người cách cậu càng ngày càng gần, bò lên trên giường cậu.

Cậu thở hổn hển dữ dội, nhưng cơ thể lại không mảy may cử động.

Khi bóng người càng lúc càng gần, cuối cùng cậu cũng nhớ ra vì sao cái mùi của thau đồng lại quen thuộc đến vậy.

Kẻ bắt nạt cậu ở khu trường cũ tối qua, hình như trên người cũng có mùi như thế, chỉ là mùi hương rất nhạt.

Bóng người càng ngày càng gần!

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được sức nặng của bóng người.

Nhưng cho dù bóng người có sắp dán vào mặt cậu, cậu vẫn không nhìn rõ được thứ gì, như thể bóng người này không có gì ngoài bóng tối.

Một đôi bàn tay to lớn quen thuộc sờ soạng trên người cậu, môi lưỡi lạnh lẽo lưu luyến trên cổ cậu.

“Ô……” Đồng Tiểu Tùng run rẩy đôi môi, thậm chí cậu không thể phát ra âm thanh, dù có cố hết sức, cũng chỉ có tiếng khóc yếu ớt.

Thân hình này, cảm giác này, đây chính là người tối hôm qua!

Hoặc là…… Không phải người.

Đồng Tiểu Tùng nức nở, đêm nay cậu sẽ chết sao?

Ngay khi cậu suy đoán lung tung, trên môi chợt lạnh.

Giây tiếp theo, cậu ngất đi.

***

Ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ, Đồng Tiểu Tùng buồn ngủ trở mình, trùm chăn cọ xát vài phút, lúc này mới dậy.

Giây tiếp theo, cả người cậu cứng đờ.

Tối hôm qua…… Đó là mơ?

Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng đèn, đèn là tắt.

Mà cậu nhớ rõ tối hôm qua mình chưa từng tắt đèn.

Cậu vội vàng cúi đầu nhìn mình, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo tối hôm qua, như thể ngoại trừ mấy cái sờ soạng cùng liếʍ hôn mạo phạm kia ra, nó cũng không làm gì khác.

Tại sao?

Hình như là chuyên môn quấn lấy cậu vậy.

Đồng Tiểu Tùng đột nhiên nghĩ đến Bút Tiên, Chu Phàm có nói qua, Bút Tiên sẽ quấn lấy người đầu tiên buông tay.

Vậy tại sao cậu không chết?

Tại sao đám người Chu Phàm chết?

Mang theo những hoài nghi cùng suy đoán này, cậu nhịn không được cúi đầu nhìn xuống dưới gầm giường.

Cái thau đồng cũ nát kia vẫn lẳng lặng nằm dưới đó.

Đồng Tiểu Tùng hít sâu một hơi, hoảng hốt thẳng người dậy.

Tất cả những chuyện này…… Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Suy nghĩ một lúc lâu, cậu vô tình liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, bị muộn rồi!

Cậu vội vàng bật dậy lao xuống giường thay quần áo, cầm chậu rửa mặt và khăn lông của mình chạy về phía phòng nước.

Phòng nước đã được khử trùng, nhưng không có mấy học sinh sử dụng, đại đa số học sinh đều sang phòng nước ở các tầng khác.

Dù sao một màn khủng bố ngày hôm qua làm người ta quá ấn tượng.

Đồng Tiểu Tùng lại không có nhiều băn khoăn như vậy, dù gì cậu cũng sắp muộn học rồi, không ai giành chỗ với cậu càng tốt.

Chỉ là lúc cúi đầu đánh răng, cảnh tượng đỏ máu hôm qua hiện lên trong đầu làm cậu nhịn không được dời mắt đi.

***

Vội vàng đeo cặp sách mới vừa chạy lên lầu, cổ tay đột nhiên bị túm lấy, Đồng Tiểu Tùng quay đầu nhìn lại, là Cố Hiên với sắc mặt tái nhợt khó coi.

Cố Hiên mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng, cả người sáng sủa gọn gàng, nhưng bên dưới mắt lại treo quầng thâm, như thể cả đêm không ngủ.

Như chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu, Đồng Tiểu Tùng lập tức hất tay ra, lùi về phía sau đến gần bức tường mới dừng lại.

Bởi vì chạy nhanh lại bị Cố Hiên dọa sợ, cậu há to miệng thở dốc, kinh hãi hỏi: “Anh còn muốn làm gì!?”

“Cậu…… Lá gan biến lớn?” Cố Hiên âm ngoan liếc Đồng Tiểu Tùng, y phát hiện đôi mắt phía sau mái tóc kia trừng to, ngoại trừ sợ hãi ra, vậy mà lại có tức giận, không giống như lúc trước, ngoại trừ sợ hãi thì là trốn tránh.

Chuông vào lớp vang lên, Đồng Tiểu Tùng có chút sốt ruột, lại thấp giọng hỏi: “Có việc tan học nói được không?”

“Không được!” Cố Hiên lập tức nhớ tới mục đích lần này mình tới, y sải bước tiến tới chống lên vách tường phía sau Đồng Tiểu Tùng, vây khốn Đồng Tiểu Tùng. Y cúi đầu nhìn chằm chằm người bị y vây khốn, khàn giọng hỏi: “Cậu và bọn Chu Phàm thấy được gì ở dãy phòng học cũ? Cậu nhìn thấy quỷ sao? Trông như thế nào? Là một con hay một đám? Chúng nó muốn làm gì? Các cậu làm gì? Tại sao bọn họ bị gϊếŧ? Tại sao cậu lại không có việc gì?”

Tối hôm qua dù y có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mọi chuyện hẳn là xuất hiện tại ngọn nguồn.

Đó chính là dãy phòng học cũ!

Nhất định là có người đã thay đổi thứ gì đó trong khu trường cũ, cho nên mới dẫn tới phản ứng dây chuyền.

Mà gần đây chỉ có Đồng Tiểu Tùng và ba kẻ đã chết kia đã đi qua khu trường cũ.

Đồng Tiểu Tùng tránh đi Cố Hiên, cậu cảm thấy trên người đối phương có mùi nước hoa khiến người ta chán ghét.

Cố Hiên hôm nay khác hoàn toàn so với tối hôm qua.

Nóng nảy, hỗn loạn, hung ác nham hiểm, như một tên côn đồ hung tợn đáng ghét.

Chỉ làm cậu dâng lên chán ghét cùng ghê tởm vô cùng tận.

Tại sao lại đến tìm cậu?

Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua còn chưa kết thúc sao?

Cố Hiên lại muốn ép cậu làm gì!?

Cố Hiên có chút mất khống chế rống to: “Trả lời tao! Mau trả lời tao!”

“Tôi không biết.” Giọng Đồng Tiểu Tùng nghẹn ngào, không thể khống chế bật khóc: “Tại sao đều tới hỏi tôi……”

Giọng nói của Cố Hiên dẫn ra giáo viên đang trong lớp học.

“Các em đang làm gì thế! Sao còn chưa vào học!? Đồng Tiểu Tùng!”

Cố Hiên nhìn về phía giáo viên, tròng mắt có hơi đỏ lên.

Giáo viên biết Cố Hiên, nhíu mày hỏi: “Cố Hiên, đã vào học rồi, sao em còn ở đây? Nếu có việc tìm Đồng Tiểu Tùng thì tan học lại đến, đừng làm trễ giờ học.”

Cố Hiên cất giọng khàn khàn: “Thầy, tôi cho thầy một vạn đồng, đừng để ý đến việc của tôi.”

“Em nói cái gì!?” Giọng nói của giáo viên trở nên nghiêm khắc, ông tiến lên kéo Đồng Tiểu Tùng lại, quở mắng Cố Hiên: “Thầy vẫn luôn cho rằng em là một đứa trẻ ngoan, em vừa nói cái gì! Biết cái gì là tôn sư trọng đạo không! Chuyện này tôi sẽ nói cho giáo viên chủ nhiệm của các em biết, nhanh cút đi! Đi học đi!”

Cố Hiên không cam lòng nhìn thoáng qua Đồng Tiểu Tùng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi: “Thực xin lỗi thầy, trong nhà em xảy ra chút chuyện, em quá xúc động rồi.”

“Trong nhà?” Thầy giáo nghi hoặc hỏi: “Sao tôi lại nhớ…… em đến từ cô nhi viện mà.”

Cố Hiên không nói chuyện, cúi đầu chào thầy giáo: “Thực xin lỗi……” Sau đó xoay người rời đi.

Đồng Tiểu Tùng lấy tay lau nước mắt, vừa ủy khuất lại khổ sở.

Rõ ràng mọi chuyện không liên quan gì đến cậu, cậu bị ép buộc, tại sao bây giờ đều đến tìm cậu vậy.

Giáo viên nhìn Đồng Tiểu Tùng đang khóc không ngừng, thở dài, vỗ vỗ vai Đồng Tiểu Tùng: “Đàn ông con trai khóc cái gì, đi học đi.”

Đồng Tiểu Tùng cắm đầu đi vào lớp học, không cần nhìn cậu cũng biết những ánh mắt rơi trên người cậu đều là trào phúng hoặc khinh miệt.

Cậu ngồi xuống chỗ của mình, lau nước mắt dùng sức hít hít mũi, sau đó mở cặp lấy sách vở cần dùng ra.

Loáng thoáng, cậu nghe thấy có người cười nhạo.

“Bao lớn rồi mà còn khóc, bánh bèo……”

Tầm mắt Đồng Tiểu Tùng lại nhòe đi, cậu lấy tay áo lau đi, cố gắng mở to mắt lấy bút máy cần dùng trong túi đựng bút ra.

***

Sau khi tan học, Đồng Tiểu Tùng nghe các bạn trong lớp thảo luận chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Nghe nói chưa? Cảnh sát đã kiểm tra máy giám sát, phát hiện ra cả ba đều là tự sát.”

“Mình có nghe rồi! Hình như không chỉ máy giám sát, còn có pháp y xác minh cùng khôi phục hiện trường, đều là tự sát.”

“Mình cảm thấy không thể nào, không có điềm báo gì hết.”

“Mình cảm thấy……” Bạn học kia hạ thấp giọng, liếc mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng một cái: “Có thể là cậu ta làm hay không?”

“Ha, cậu đang chọc cười mình sao? Cọng bún thiu kia sao, nó có thể làm gì?”

“Aiz, nói cũng đúng.”

“Đồng Tiểu Tùng.”

Đồng Tiểu Tùng đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt Cố Hiên càng thêm tiều tụy, đối phương trừng mắt nhìn cậu một cách âm trầm.

Cố Hiên hạ giọng nói: “Mười hai giờ đêm, gặp ở dãy phòng học cũ, nếu mày dám không đi, kẻ chết tiếp theo sẽ chính là mày, không cần tự sát, tao sẽ gϊếŧ mày.”

Nói xong câu đó, Cố Hiên xoay người rời đi.

Lần này, sắc mặt tái nhợt biến thành Đồng Tiểu Tùng, cậu không cam lòng lại phẫn hận siết chặt nắm tay.

Lại là 12 giờ, lại là dãy phòng học cũ.

Rốt cuộc bọn họ muốn bức cậu đến đâu, rốt cuộc muốn cậu làm gì?

Dường như có một chuyện gì đó đang chạy theo hướng không thể khống chế được.

Mà toàn thân cậu vẫn toàn là yếu điểm, không có lựa chọn, không thể phản kháng.