Chương 18: Người nằm trên cột giường

Buổi sáng lúc tập thể dục, Đồngng Tiểu Tùng không ngừng nhìn chằm chằm vào Cố Hiên ở đằng xa.

Cái thau đồng kia là Cố Hiên đưa cho cậu, chẳng lẽ Cố Hiên vẫn luôn bị cái thau đồng kia quấn lấy sao?

Vì vậy, cách duy nhất để thoát thân chính là nhờ người khác lấy trộm thau đồng?

Hình như tất cả đều đã được nói đến trước đây.

Trách không được Cố Hiên lại trăm phương nghìn kế uy hϊếp, bắt cậu đi trộm thau đồng.

Tất cả những chuyện kỳ lạ cậu gặp phải, chẳng lẽ đều có liên quan đến thau đồng này?

Có phải chỉ cần thoát khỏi cái thau đồng này, tất cả những chuyện kỳ lạ đó đều sẽ rời xa cậu, cuộc sống sẽ trở lại bình yên hay không.

Nhưng …… cậu đi đâu tìm người lấy trộm thau đồng của mình?

Hơn nữa cách này xem như là hại người đi, cậu cũng không tự nhiên được như Cố Hiên, có thể đưa một cái thau đồng hại người cho người khác, còn nói cho người ta đó là vật mang lại may mắn.

Cậu biết rõ đây là vật mang đến xui xẻo, cậu không thể làm trái với lương tâm mình.

***

Cố Hiên phát hiện Đồng Tiểu Tùng vẫn luôn nhìn y.

Vừa xong tiết thể dục, y liền liền kéo Đồng Tiểu Tùng vào trong một góc.

“Đêm đó cậu đến dãy phòng học cũ đã thấy gì?”

Đồng Tiểu Tùng vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Hiên, trong lòng hiện lên những bóng người cùng trận lửa lớn kia, cắn chặt răng, nói: “Tôi không thấy gì hết.”

“Không nhìn thấy?” Cố Hiên nhíu mày, hồ nghi trừng mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Sợi dây màu đỏ kia đâu?”

Đồng Tiểu Tùng hít sâu một hơi: “Vứt rồi, Cố Hiên, tôi đã bị anh hại đủ thảm rồi, chuyện trước kia tôi bỏ qua, nhưng tôi cầu xin anh đừng đến hại tôi nữa được không?”

“Ha.” Trong mắt Cố Hiên có châm chọc, y cười dữ tợn nói: “Đồng Tiểu Tùng, có phải về nhà một chuyến thì cho rằng cậu có thể phản kháng tôi không? Tôi thích cậu, nhưng cậu cũng đừng quá tự cho là đúng, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể đạp cậu xuống bùn bất cứ lúc nào.”

“Tôi biết……” Đồng Tiểu Tùng rũ mắt xuống, hô hấp dồn dập, cậu muốn nói rất nhiều, giống như Vu Mã Bác, dùng giọng điệu tự nhiên nhất hung ác nhất nói —— đừng có chọc tiểu gia, chọc tiểu gia nóng, tao đánh bể đầu mày.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn nuốt hết những lời kích động trở về.

Bởi vì cậu không có cơ thể cường tráng như Vu Mã Bác, cậu đánh không lại Cố Hiên, cậu nói ra những lời như thế sẽ chỉ làm Cố Hiên tức giận.

Dẫn tới bị đánh một trận thậm chí càng đáng sợ…… Bị cường bạo.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, da đầu cậu đã tê dại, không dám lên tiếng.

Cố Hiên hung tợn nhìn chằm chằm Đồng Tiểu Tùng một lúc, cuối cùng khinh miệt xùy một tiếng, xoay người rời đi.

***

Buổi tối Đồng Tiểu Tùng trở lại phòng ngủ, thấy Văn Đông đang ngồi ở giường trên đọc sách, còn Kha Lâm đã chuẩn bị cây kéo.

Kha Lâm hỏi: “Sao cậu về muộn thế?”

Đồng Tiểu Tùng mím môi cười cười: “Giáo viên giúp mình học bù, trước đó mình nghỉ phép bảy ngày, không học bù sẽ không theo kịp.”

“Ồ, mau đến đây ngồi đi, mình cắt tóc giúp cậu!” Kha Lâm nhiệt tình nói: “Hôm nay mình cố ý tìm một mô hình đầu giả để thử rồi, bảo đảm sẽ cắt đẹp cho cậu.”

“Ừ!” Đồng Tiểu Tùng vội đặt cặp sách xuống, có chút khẩn trương ngồi xuống chiếc ghế phía trước Kha Lâm, bất giác vui vẻ.

Cậu cũng có những người bạn cùng phòng có quan hệ hòa thuận, như những người bạn tốt vậy.

Kha Lâm quấn ga trải giường quanh cổ Đồng Tiểu Tùng, xịt chút nước lên tóc Đồng Tiểu Tùng, rồi bắt đầu tập trung cắt.

Y vừa cắt vừa nói: "Mái tóc dài của cậu khá đẹp, mình sẽ không cắt nhiều cho cậu, xoăn xoăn rất đáng yêu, mình chỉ để lộ đôi mắt của cậu ra thôi, bằng không trông sẽ rất âm trầm.”

Cắt một lúc lâu, Kha Lâm thẳng người dậy thưởng thức kiệt tác của mình, hài lòng khen: “Thật là đẹp, trông như một tiểu thiếu gia quý tộc nghèo túng vậy, nếu mập hơn tí thì sẽ không còn nghèo túng nữa, đến lúc đó mấy anh trai dẫn cậu đi làm thuê, kiếm chút tiền mua hai bộ quần áo tốt, trông cậu sẽ như một tiểu thiếu gia quý tộc chân chính, bảo đảm đám nữ sinh nhìn thấy cậu đều sẽ đỏ mặt.”

Đồng Tiểu Tùng mím môi, ngượng ngùng cười, cậu muốn giống như đám người Kha Lâm, nói vài câu thoải mái đùa giỡn để phản bác, nhưng lại ăn nói vụng về không thể nói nên lời.

Cuối cùng đành phải nói: “Cậu, cậu cường điệu quá rồi.”

Văn Đông đang ngồi đọc sách ở giường tầng trên, nhìn Đông Tiểu Tùng một cái, cười nói: “Đồng Tiểu Tùng cậu sai rồi, Đại Lâm thật sự không cường điệu chút nào. Đại Lâm, tìm cho Đồng tiểu thiếu gia của chúng ta một chiếc gương, nhìn xem mỹ nhan tuyệt thế này nào.”

Đúng lúc này, cửa bị mở ra, Vu Mã Bác kinh hoảng chạy vào.

Mọi người bất giác nhìn về phía Vu Mã Bác.

Kha Lâm hiếu kỳ nói: “Đại Bác, xảy ra chuyện gì thế? Có quỷ đuổi theo à?”

“Nói bậy gì đó!” Sắc mặt Vu Mã Bác rất kém, suýt chút nữa đã trở mặt vì câu nói này.

Kha Lâm kinh ngạc hỏi: “Cậu xảy ra chuyện gì thế?”

Văn Đông ở giường trên hỏi: “Đại Bác?”

Vu Mã Bác liếc nhìn Đồng Tiểu Tùng, hít sâu hai hơi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt xuống, thay vào đó hỏi: “Cắt xong rồi à? Cắt xong rồi thì đến lượt mình, còn chưa cắt cho mình đâu đó!”

Kha Lâm mắng: “Mẹ nó, xem cậu gấp chưa kìa!”

Vu Mã Bác không vui thở ra một hơi, lại liếc mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng một cái, cười nhạo nói: “Khá đẹp nha, đáng tiếc không đẹp trai bằng mình.”

Kha Lâm cởi tấm ga trải giường trên người Đồng Tiểu Tùng xuống, quấn lên người Vu Mã Bác, bất đắc dĩ nói: “Đúng đúng đúng, cậu đẹp trai nhất, đẹp mẹ nó nhất, đẹp hơn đít khỉ, đẹp hơn phân chó thối……”

Vu Mã Bác bổ sung nói: “Đẹp trai hơn cậu với Đông Tử!”

Văn Đông ở giường trên thờ ơ nói: “Ừ, đôi ta là đít khỉ cùng phân chó thối.”

Cười mắng, không khí lại hài hòa.

Đồng Tiểu Tùng đứng một bên, bất giác mỉm cười nhìn ba người.

Văn Đông nhìn thoáng qua, nói: “Đồng Tiểu Tùng cậu đừng đứng đó, đi gội đầu đi, bằng không bên trong có tóc vụn, buổi tối ngủ đâm vào không thoải mái đâu.”

***

Buổi tối mọi người đều ngủ, Đồng Tiểu Tùng thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu cậu có rất nhiều chuyện, những chuyện kỳ quái kia, còn có thau đồng, cùng ba người bạn cùng phòng mới.

Đầu óc rối tung lên, nghĩ đến bạn cùng phòng thì rất vui vẻ, nghĩ đến thau đồng lại có chút sợ hãi, rốt cuộc cậu phải làm sao mới có thể thoát khỏi cái thau đồng này?

Chưa kịp nhận ra thì đã là hơn nửa đêm.

Cậu khẽ thở dài, xoay người hướng ra phía ngoài, sau đó cứng lại.

Ở phía giường trên đối diện, Vu Mã Bác đang nửa nằm sấp dựa vào mép giường trong một tư thế quỷ dị, như thể đang nhìn cậu vậy.

Đồng Tiểu Tùng thấp giọng gọi: “Vu Mã Bác?”

Không ai lên tiếng đáp lại, người đối diện ở giường trên cũng không nhúc nhích, nhưng vẫn cứ nhìn chòng chọc vào cậu.

Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, Vu Mã Bác đã ngủ rồi sao?

Trông không giống như đang ngủ, toàn bộ nửa người trên như đang treo trên cột giường, tư thế kia trông không giống như con người có thể vặn ra được.

Ngược lại như là một sinh vật không xương vậy, hơn nữa đầu tóc đối phương hình như…… có hơi dài?

Đồng Tiểu Tùng không dám thở mạnh, trong bóng tối, cậu lẳng lặng giằng co với thứ kia.

Cậu không phát hiện, đằng sau cậu, có một bóng đen khác đang khép lại bao lấy cậu.

Thứ kia thay vì là giằng co với cậu, không bằng nói, là đang giằng co với bóng đen phía sau cậu.

***

Sáng sớm hôm sau, Đồng Tiểu Tùng mở choàng mắt trong tiếng kêu của bạn cùng phòng.

Chỉ thấy Vu Mã Bác trước mặt ngáp một cái, uể oải ủ rũ nói: “Đồng Tiểu Tùng, rời giường, dọn dẹp rồi đi học.”

Đồng Tiểu Tùng lập tức ngồi dậy, tối hôm qua cậu ngủ lúc nào!?

Nhớ tới bóng người quỷ dị ở giường trên phía đối diện vào tối hôm qua, cậu đứng dậy thử hỏi: “Vu Mã Bác, tối hôm qua cậu ngủ ngon không?”

Vu Mã Bác duỗi thắt lưng, không có tinh thần đáp: “Ngon cái rắm, tối qua như gặp ác mộng vậy, cứ có cảm giác có người lấn mình, lấn mình tới sát vách tường, mình ngủ dựa vào tường cả đêm, vừa cứng vừa lạnh, sáng thức dậy như cái bánh bị ép sát vào mặt tường, hôm nay có thể dậy được phải nói là nhờ cơ thể mình khỏe đấy.”

Sắc mặt Đồng Tiểu Tùng tái nhợt, không dám nói thêm nữa.

Nếu Vu Mã Bác ngủ dựa vào tường cả đêm, vậy tối qua thứ cậu nhìn thấy là gì?

Văn Đông nhảy xuống từ giường trên, vỗ vỗ bả vai Đồng Tiểu Tùng: “Đi, cùng đi rửa mặt thôi.”