Chương 19: Thay đổi

Bốn người cùng rửa mặt, sau đó cùng nhau đi đến khu dạy học.

Đây là lần đầu tiên Đồng Tiểu Tùng cảm nhận được cảm giác có người đi cùng cậu đến trường.

Cậu nhìn trái nhìn phải đầy mới lạ, bất giác mím môi cười, lúc nhìn đến Vu Mã Bác, nghĩ tới cảnh tượng quỷ dị tối hôm qua cậu nhìn thấy, nụ cười lại hạ xuống.

Kha Lâm vỗ vỗ bả vai Đồng Tiểu Tùng, cười nói: “Này, các cậu nhìn dáng vẻ này của Đồng Tiểu Tùng xem, trông có giống một tiểu thiếu gia quý tộc ngây thơ đơn thuần đột nhiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài hay không hả, nhìn qua liền làm người ta thích, để lộ mắt quả nhiên thực sự khác biệt.”

Vu Mã Bác và Văn Đông nở nụ cười thân thiện.

Đồng Tiểu Tùng cũng cười cười theo, cậu mới không phải là tiểu thiếu gia quý tộc ngây thơ gì hết, cậu không ngây thơ, cũng không quý, càng không phải tiểu thiếu gia.

Nói nói cười cười, bốn người đi ngang qua sân bóng rổ, đúng lúc có người nhân lúc còn sớm mà chơi bóng trong sân.

Vu Mã Bác liếc mắt một cái, than một tiếng: “Cố đại giáo thảo thật mẹ nó đẹp trai, cậu xem bộ dáng bật lên úp rổ của cậu ta kìa, mình là con trai mà mẹ nó đều sắp mê mẩn rồi.”

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía sân bóng rổ.

Chỉ có Đồng Tiểu Tùng, liếc mắt một cái liền cúi thấp đầu xuống, trong lòng đầy chán ghét.

Kha Lâm cười cười: “Cậu yêu chính là dáng vẻ ném bóng rổ của Cố Hiên hay là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mấy vạn tệ cũng không nhất định mua được dưới chân anh ta?”

Vu Mã Bác nghiêm túc suy xét: “Giày thể thao hấp dẫn hơn đi……”

Kha Lâm cười mắng một tiếng: “Mẹ nó, ham mê vật chất……”

Văn Đông nhìn về phía kia tán gẫu: “Mình nghe nói Cố Hiên không phải đi ra từ viện phúc lợi sao? Cô nhi làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?”

Kha Lâm thở dài: “Vậy thì không biết, có lẽ trúng vé số đi.”

Vu Mã Bác lại nói: “Hình như mình từng nghe nói, khi còn học cấp 2 anh ta rất nghèo, sau đó lên trung học, qua khoảng nửa học kỳ, đột nhiên liền có tiền, hình như anh ta bảo là đầu tư cái gì đó kiếm được lời, cụ thể là gì thì không biết, nhưng hiện tại anh ta có tiền đến trình độ này thì không giống như là có lai lịch đứng đắn.”

Kha Lâm hiếu kỳ hỏi: “Có tiền đến trình độ nào?”

Vu Mã Bác cau mày: “Giống như là có vô cùng vô tận tiền, anh ta có thói quen dùng tiền đập người, người bên cạnh anh ta gần như đều có thể nhận được tiền thưởng không nhỏ, hơn nữa hầu như mỗi ngày anh ta không bận trùng trang phục, nói thế này đi, trừ khi anh ta có một người cha trị giá mấy chục tỷ, nếu không sẽ không chịu nổi loại chi tiêu này.”

Kha Lâm cười xấu xa nói: “Có thể là được phú bà bao dưỡng không?”

Vu Mã Bác cười mắng: “Mẹ nó, có chuyện tốt như vậy sao?” Y lắc lắc đầu: “Nhưng nói thật, không có khả năng, cậu xem hành trình mỗi ngày của Cố Hiên đi, anh ta hầu như chỉ ăn nhậu chơi bời, không có bạn bè ngoài trường, cuộc sống của anh ta cũng đơn giản lắm, chỉ là tiêu tiền, mẹ nó, thật giống như tiền từ trên trời rơi xuống vậy, trâu bò.”

Lúc này, bọn họ rốt cuộc phát hiện ra Đồng Tiểu Tùng trầm mặc.

Văn Đông hỏi: “Đồng Tiểu Tùng, sao vậy?”

Đồng Tiểu Tùng thấp giọng đáp: “Không sao.”

Vu Mã Bác chậc một tiếng, vỗ mạnh vào vai Đồng Tiểu Tùng: “Nói ra đi, cậu làm sao thế, vẻ mặt tôi không vui này của cậu mà còn nói là mình không sao à.”

Đồng Tiểu Tùng sờ sờ mặt mình, biểu hiện của cậu rõ ràng như vậy sao?

Sợ bạn cùng phòng hiểu lầm, cậu vội nói: “Không phải đối với các cậu, là bởi vì Cố Hiên, mình ghét anh ta.”

Vu Mã Bác nghĩ nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ: “Đúng rồi, hình như mình nghe nói anh ta tỏ tình với cậu, chuyện này không đúng a, anh ta có tiền như vậy, lúc theo đuổi cậu cũng không cho cậu chút tiền sao?”

Đồng Tiểu Tùng nhíu nhíu mày: “Mình từ chối anh ta, mình không thích anh ta, có thể là anh ta không thích cảm giác bị từ chối, cho nên……”

Cậu kể hết những chuyện Cố Hiên đã làm với cậu, những chuyện thờ ơ lạnh nhạt, dung túng, uy hϊếp, cười nhạo.

Đã đến khu dạy học, nhưng Đồng Tiểu Tùng vẫn còn chưa nói xong.

Nhưng lúc này, nắm tay của ba người bọn Vu Mã Bác đã siết lại rồi.

Vu Mã Bác: “Mẹ nó, không ngờ anh ta lại là loại người như thế này! Vậy mà anh ta còn ra vẻ trượng nghĩa nhiệt tình hào phóng, thật mẹ nó ghê tởm, ngụy quân tử!”

Kha Lâm thở dài: “Quả nhiên tri nhân tri diện bất tri tâm, Cố Hiên thật mẹ nó là một tên cặn bã trong đám đàn ông.”

Văn Đông an ủi: “Lần sau nếu anh ta lại bắt nạt cậu nữa, cậu cứ tìm bọn mình.”

Vu Mã Bác lập tức tiếp lời: “Đúng! Cậu đừng sợ anh ta! Nếu chọc giận chúng mình, ba người bọn mình cùng chặn anh ta vào một góc rồi đánh, đánh đến anh ta kêu cha gọi mẹ cầu ông nội!”

Nghĩ đến hình ảnh kia, Đồng Tiểu Tùng có chút thầm sảng khoái, cậu nhếch khóe miệng: “Có phải không tốt lắm không……”

Vu Mã Bác nhịn không được cười: “Nếu cậu thực sự cảm thấy không tốt, khóe miệng cậu đừng nhếch lên nha.”

Lên lầu hai.

Văn Đông nói: “Được rồi, đường ai nấy đi thôi, buổi tối gặp.”

Trước khi đi, Vu Mã Bác còn vỗ vỗ Đồng Tiểu Tùng: “Ưỡn ngực ngẩng đầu, nếu có ai bắt nạt cậu, đừng sợ, sau lưng cậu còn có ba người bọn mình!”

Vừa dứt lời, Vu Mã Bác đột nhiên rùng mình một cái: “Sao lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ.”

***

Đồng Tiểu Tùng đi vào phòng học, tràn ngập tự tin, hai mắt sáng ngời ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Năm giây trước phòng học còn ồn ào, đột nhiên chìm trong im lặng.

Đồng Tiểu Tùng lấy sách ra, ngẩng đầu nhìn một vòng, chỉ thấy trong mắt những người kia lộ ra vẻ kinh ngạc cùng không thể tin được.

Lúc này, một bạn học nữ bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Cậu là…… Đồng Tiểu Tùng?”

Bạn học nữ này từng cố ý hắt nước lên sách cậu, Đồng Tiểu Tùng không có ấn tượng tốt với cô ta, nghe vậy có chút lãnh đạm gật đầu: “Ừ.”

“Trời ạ……” Bạn học nữ kia lập tức đỏ mặt, quay đầu nhỏ giọng kêu lên với bạn học nữ khác bên cạnh: “Trông cậu ấy thế này à?”

Trong phòng học vang lên tiếng thì thầm, Đồng Tiểu Tùng có thể nghe thấy, những người đó đang thảo luận về diện mạo của cậu.

Cậu không được tự nhiên đưa tay sờ sờ mặt, dáng vẻ cậu…… Trông đẹp như vậy sao?

Nhưng cậu cảm thấy, chị còn đẹp hơn cậu, nếu cậu đẹp như thế, vậy sau này khi chị vào thành phố, có phải chính là cái loại đại mỹ nhân ai nấy đều khen không?

Nghĩ đến đây, Đồng Tiểu Tùng mím môi có chút vui vẻ.

Trong phòng học lại là một tràng tiếng hút khí, có người nói một câu.

“Mình xem như đã biết vì sao Cố đại giáo thảo lại cố chấp theo đuổi cậu ta như thế rồi.”

“Nếu cao hơn một chút, khí chất lại nâng lên một chút, thì vị trí giáo thảo của Phồn Tinh là của ai thật đúng là không chắc được.”

***

Buổi tối trở lại phòng ngủ, Đồng Tiểu Tùng vui vẻ báo tin cho Văn Đông và Kha Lâm trong phòng ngủ: “Hôm nay trong lớp không có ai nói xấu mình! Bọn họ còn khen mình đẹp!”

Kha Lâm đang ăn mì gói, nghe vậy phụt một tiếng bật cười, sợi mì suýt nữa phun ra ngoài, không dừng được cười.

Văn Đông ở cạnh bàn đang trộn mì gói trong tay, nghe vậy cũng cười: “Đẹp không phải là sự thật sao, xem cậu nói giống như thật kỳ lạ vậy. Trước đây chỉ là tóc che mắt, cậu lại co người lại, thoạt nhìn âm trầm, hiện tại cậu xem, thế này không phải khá hơn nhiều rồi sao?”

Đồng Tiểu Tùng cảm kích nói: “Cảm ơn các cậu, nếu không có các cậu……”

“Ây đừng đừng đừng!” Kha Lâm xoa xoa cánh tay: “Đừng nói những lời buồn nôn, không liên quan gì đến bọn mình cả, cậu chính là bị bắt nạt quá mức, đột nhiên có người biểu hiện tốt với cậu liền có chút không biết làm sao, thật ra đây mới là cuộc sống bình thường, trước kia là cậu đυ.ng phải cặn bã thôi.”

Nói xong, Kha Lâm ném cho Đồng Tiểu Tùng một gói mì gói: “Cái này cho cậu, tới cùng nhau hút mì đi.”

Đồng Tiểu Tùng vô thố nói: “Không, không được……”

Cậu chưa bao giờ ăn mì gói, mì gói là một món ăn rất xa xỉ đối với cậu, tuy rằng ngửi rất thơm, nhưng cậu không muốn chiếm tiện nghi của bạn cùng phòng.

Văn Đông cười nói: “Ăn đi, gói này của mình cũng là Đại Lâm cho, nếu cậu không ăn thì mình làm sao không biết xấu hổ mà ăn.”

Đúng lúc này, cửa bị mở ra, Vu Mã Bác bước vào với vẻ mặt vô cảm.

Kha Lâm hỏi: “Đại Bác, ăn mì gói không?”

Vu Mã Bác phớt lờ Kha Lâm, leo lên giường ở tầng trên của mình, đắp chăn ngủ.

Kha Lâm kinh ngạc than: “Cao lãnh như vậy sao?”

Văn Đông cười nói: “Nếu không cậu thử kêu đại gia thử xem?”

Kha Lâm mắng: “Mình kêu đại bá cả rồi, còn mẹ nó đại gia, mình kêu luôn cậu ấy gia gia cho rồi, gia gia? Ăn mì không?”

Vu Mã Bác ở giường trên vẫn không nhúc nhích.