Chương 26: Vị khách của bà nội Đường

Trong bữa cơm chiều, Văn Đông hỏi: “Thật sự không cần mời bà ra sao?”

“Không cần.” Đường Vũ Tâm thấp giọng trả lời: “Cũng quen rồi, họ không giống người thường.”

Đột nhiên một loạt các bước chân chạy ngang qua ở tầng trên, vang lên tiếng bình bịch.

Mọi người đều vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Đường Vũ Tâm thở dài: “Đừng nhìn, là Gia Tiên đang đùa giỡn đấy.”

Mọi người:……

Da đầu Đồng Tiểu Tùng tê dại, mãi đến khi nhìn trái nhìn phải, xác định bạn mình vẫn ở bên cạnh, lúc này cơ thể mới ấm lại.

Buổi tối Đường Vũ Tâm muốn túc trực bên linh cữu hoá vàng mã, vì không muốn để con gái ở một mình, nên bốn người Đồng Tiểu Tùng dự định cùng ở trong nhà chính với Đường Vũ Tâm.

Nửa đêm mơ màng sắp ngủ, lại vang lên ba tiếng gõ cửa.

Vu Mã Bác ngái ngủ duỗi thắt lưng, đứng dậy muốn đi mở cửa, trong miệng còn oán giận: “Hơn nửa đêm rồi, ai thế này……”

“Đừng mở!” Đường Vũ Tâm vội vàng đứng dậy túm chặt Vu Mã Bác, hạ giọng nói: “Cái loại gõ cửa dừng từng chút thế này, gõ ba tiếng, không phải người sống.”

“Úi!” Toàn thân Vu Mã Bác đều đã tê rần, tròng mắt trợn trắng suýt chút nữa lật xuống, y nuốt xuống trái tim suýt nữa thì vọt ra, cắn răng thấp giọng hỏi: “Bốn người bọn mình đây là cùng cậu về nhà hay là cùng cậu về với ông bà hả?”

Đồng Tiểu Tùng rúc trong góc, đôi mắt to trừng lên nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ thoạt nhìn không chắc chắn kia.

Cậu cũng sợ, nhưng mọi cảm xúc của cậu đều là hướng nội, không giống như Vu Mã Bác giỏi về biểu lộ.

Hiện tại cậu sợ cũng không kém Vu Mã Bác, nhưng ít nhất Vu Mã Bác không sợ quan tài trong nhà chính.

Còn cậu chỉ cần nghĩ đến bên trong quan tài đen nhánh kia có một người đã chết, toàn thân liền phát lạnh.

Hơn nữa cậu luôn có cảm giác trong phòng này có rất nhiều người.

Dường như có rất rất nhiều người đang lặng lẽ nhìn bọn họ, vờn quanh họ, mà bọn họ không hề nhận ra.

Sắc mặt Đồng Tiểu Tùng trắng bệch, co người chặt lại, nhưng vẫn cảm thấy bên cạnh có người ở rất gần cậu, vượt quá giới hạn an toàn trong lòng cậu, còn chóp mũi cậu lại luôn có mùi trầm hương như ẩn như hiện khiến cậu sởn tóc gáy kia.

***

Thật vất vả chịu đựng được đến lúc hạ táng vào hôm sau, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần chờ Đường Vũ Tâm tiếp nhận Tiên Đường là bọn họ có thể rời khỏi cái nơi quỷ dị này.

Lúc lấp đất, người ngoài cần phải tránh, những người khác đi vệ sinh, Đồng Tiểu Tùng thì đi dạo trong rừng cây quanh đó.

Nơi này hình như là nơi người dân trong trấn chuyên chôn cất người chết, khắp nơi đều có đầy những ngôi mộ lớn bé.

Nưng lại cực kỳ có cảm giác tĩnh lặng và yên bình.

Đồng Tiểu Tùng đang đi dạo, đột nhiên phát hiện phía trước có một người quen thuộc đang tựa vào thân cây.

Áo khoác đen quần tây, vừa tiêu sái lại đẹp trai tựa vào cạnh thân cây, thản nhiên nhìn bầu trời, như là dáng vẻ tốt đẹp nhất của thời niên thiếu.

Là Cố Hiên.

Đồng Tiểu Tùng có chút kinh ngạc, sao Cố Hiên lại ở đây?

Mà lúc này, Cố Hiên đã thấy cậu, trong mắt mang theo ý cười đi tới.

“Đồng Tiểu Tùng, thật trùng hợp, em ở đây làm gì thế?”

Đồng Tiểu Tùng có chút chán ghét nhíu nhíu mày, xoay người rời đi.

Cố Hiên đi theo phía sau, giọng nói mang theo ý cười: “Tôi không có ác ý, tôi đến đây thăm người thân, nhưng người thân của tôi hình như đã chuyển đi nơi khác rồi, tôi không còn nơi nào để đi, em thu lưu tôi được không?”

Đồng Tiểu Tùng nhíu chặt mày: “Tôi ở nhà bạn học, thật không tiện.”

Cậu có chút kinh hoảng bước nhanh chân hơn, bởi cậu lại ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng kia trên người Cố Hiên.

Chuyện gì thế này?

Thau đồng không phải đã là của cậu sao?

Không phải đã không còn quấn lấy Cố Hiên sao?

Vì sao trên người Cố Hiên vẫn còn mùi này?

Mà lúc này, Vu Mã Bác, Văn Đông còn có Kha Lâm ba người cũng tìm đến đây.

Thấy Cố Hiên đi theo phía sau Đồng Tiểu Tùng, ba người bọn họ nhanh chóng chạy tới.

Vu Mã Bác đẩy mạnh Cố Hiên ra.

Còn Văn Đông và Kha Lâm thì kéo Đồng Tiểu Tùng về phía bọn họ.

Họ giận dữ trừng mắt nhìn Cố Hiên.

Vu Mã Bác không chút khách khí hỏi: “Anh mẹ nó muốn làm gì!”

Cố Hiên nhìn thoáng qua Đồng Tiểu Tùng đang được ba người vây quanh, trong mắt hiện lên ý cười, vẻ mặt thong dong đáp: “Tôi đến thăm người thân, nhưng tìm không được người thân, lại gặp được mọi người, mọi người thu lưu tôi được không?”

“Không! Được!” Vu Mã Bác cắn răng gằn từng chữ đáp lại, y tức giận nói: “Còn dám bảo chúng tôi thu lưu, chúng tôi còn chưa đi tìm anh đâu đấy! Cái thau đồng anh mẹ nó đưa cho Đồng Tiểu Tùng rốt cuộc là thứ quỷ gì!”

“Đồ tốt, thật là đồ tốt! Tôi không lừa mọi người!” Cố Hiên bất đắc dĩ trả lời: “Tôi thích Đồng Tiểu Tùng mới cho em ấy, đó là một cái thau báu!”

“Báu mẹ anh cái rắm chứ báu!” Vu Mã Bác trực tiếp chửi tục với Cố Hiên: “Thau báu mẹ nó anh không giữ lại chôn cùng mình đi!?”

Cố Hiên: “Cậu bình tĩnh một chút, đó thực sự là đồ tốt, tôi thích Đồng Tiểu Tùng mới cho em ấy.”

“Đi mẹ anh!” Vu Mã Bác xắn tay áo: “Hôm nay chúng tôi không đánh chết anh, xem như mạng anh cứng!”

Thấy vậy, Cố Hiên nhíu nhíu mày, như có chút bất đắc dĩ mở miệng uy hϊếp: “Các cậu không suy xét cho Đồng Tiểu Tùng sao? Tôi có thể có rất nhiều biện pháp làm em ấy không đi học được. Các cậu biết đó, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể làm rất nhiều chuyện, không chỉ Đồng Tiểu Tùng, kể cả các cậu, tôi cũng có thể khiến các cậu phải hối hận.”

Vu Mã Bác khựng lại, đôi mắt gần như phun ra lửa.

Cố Hiên lại nói tiếp: “Các cậu chỉ cần tôn trọng thau đồng, nó sẽ mang đến cho các cậu phước báu và may mắn, nếu nó thật sự hại các cậu, vậy các cậu cứ đến tìm tôi, tôi sẽ không đánh trả, các cậu có thể đánh chết tôi.”

Văn Đông nhíu mày, kéo Vu Mã Bác trở về, y nói: “Cố Hiên, người đang làm trời đang nhìn, có một số việc đừng làm quá tuyệt, tôi hy vọng về sau chúng ta có thể nước giếng không phạm nước sông. Chuyện thau đồng, chúng tôi không truy cứu, anh cũng đừng ép chúng tôi, bốn người muốn xử lý một người đơn độc, vẫn rất đơn giản.”

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Văn Đông có cảnh cáo, trong mắt Cố Hiên lại có chút kỳ quái bất đắc dĩ giao hảo cười.

Văn Đông thu hồi ánh mắt: “Đồng Tiểu Tùng, chúng ta đi.”

***

Mọi người vừa đi vừa mắng Cố Hiên, cho đến khi về đến nhà Đường Vũ Tâm.

Vừa bước vào cửa, họ đã nhìn thấy cái người bọn họ đã mắng chửi dọc đường đi kia.

Mọi người:……

Cố Hiên cười gật đầu với mọi người: “Lại gặp mặt rồi.”

Vu Mã Bác: “Mẹ nó! Sao anh lại ở đây! Anh mẹ nó cút ra khỏi đây cho tôi!”

“Câm miệng!” Bà nội Đường chậm rãi bưng cốc nước trong tay đi tới, trên khuôn mặt không vui không buồn giờ phút này lại có chút tức giận: “Đây là khách của ta, không được mạo phạm.”

Vu Mã Bác khó có thể tin: “Bà ơi, bà có biết anh ta đã làm gì không? Anh ta là tên cặn bã! Là kẻ xấu!”

Cố Hiên đón lấy cốc nước trong tay bà nội Đường bằng hai tay, thản nhiên nói: “Không sao, cứ để bọn họ mạo phạm đi.”

Vu Mã Bác: “Anh!”

Bà nội Đường thở dài: “Các vị khách nhỏ, nhà có quy củ của một nhà, hy vọng các cậu đừng làm khó một bà già như ta.”

Kha Lâm cũng nhịn không được nói: “Nhưng bà ơi, anh ta là người xấu, anh ta ức hϊếp người ở trường!”

Bà nội Đường trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Các cậu đừng xem cậu ta là người các cậu quen kia, cứ coi cậu ta là khách quý của ta đi.”

Mọi người:……

Lúc này, Đường Vũ Tâm từ bên ngoài trở về, cảm nhận được bầu không khí vi diệu trong phòng, cô nghi hoặc hỏi: “Các cậu làm sao thế?”

Lời vừa dứt, cô nhìn về phía cái người thêm ra trong phòng: “Cố đại giáo thảo? Sao anh lại ở đây?”

Vu Mã Bác tuyệt vọng nói: “Đây là khách của bà nội cậu.”

Một tia ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Đường Vũ Tâm, cô nghĩ nghĩ, nói: “Xin lỗi đã mạo phạm, tôi nên…… xưng hô như thế nào?”

Cố Hiên đặt cốc nước lên bàn, nhàn nhạt nói: “Muốn xưng hô thế nào cũng được, nên tiếp Tiên Đường rồi.”

Bà nội Đường đáp một tiếng, phân phó Đường Vũ Tâm: “Đi gϊếŧ gà đi.”

Đường Vũ Tâm có chút sợ hãi, lại không thể không làm, cô biết đây là quá trình nhất định phải tuân theo để tiếp Tiên Đường.

Mọi người đi theo Đường Vũ Tâm cùng vào trong sân.

Vu Mã Bác thấp giọng oán giận: “Tại sao bà cậu lại nói Cố Hiên là khách của bà? Cố Hiên cho bà cậu bao nhiêu tiền? Bọn mình cũng có thể cho!”

“Đừng nói bậy!” Đường Vũ Tâm có chút lo lắng quay đầu lại nhìn, hạ giọng nói: “Tất cả những vị khách của ông bà nội mình đều không phải là người thường, Cố Hiên có thể là có chút bản lĩnh chúng ta không biết, nhưng mình nói cho cậu biết, nếu bà mình đã nói là khách của bà, vậy cần phải tôn trọng, cho dù anh ta là Cố đại giáo thảo, chúng ta cũng phải xem anh ta là người có bối phận như bà, bằng không nhất định sẽ dẫn đến chuyện tà môn!”

Vu Mã Bác bất đắc dĩ mắng một tiếng: “Mẹ nó……”

Đồng Tiểu Tùng quay đầu nhìn về phía Cố Hiên trong phòng, đối phương ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt thậm chí có chút dịu dàng.

Thật kỳ quái, cậu gục đầu xuống, Cố Hiên hiện tại cho cậu cảm giác giống như Cố Hiên đêm đó cho cậu thau đồng vậy.

Trên người mang theo một loại thành ý, làm cậu không còn chán ghét như vậy nữa.