Chương 27: Tơ hồng

Đồng Tiểu Tùng không phải là lần đầu tiên xem gϊếŧ gà, thậm chí chính cậu cũng biết gϊếŧ gà, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy gà chết thảm như vậy.

Máu gà bắn tung tóe khắp nhà, khắp nơi đều là mùi máu tanh nồng nặc khó ngửi.

Mặt đất đầy những vết lốm đốm, chỉ nhìn thôi đã thấy hãi hùng khϊếp vía.

Làm mọi người không nghĩ tới chính là, chuyện ghê tởm hơn còn ở phía sau.

Bà nội Đường dùng đôi bàn tay gầy gò vắt hết máu còn sót lại không nhiều lắm trong cơ thể con gà, sau khi vắt hết giọt máu cuối cùng, con gà co giật tắt thở.

Máu gà đã chuyển sang màu hơi đen kia được chia làm ba phần, đặt trước mặt Vu Mã Bác, Văn Đông và Kha Lâm.

Giọng nói khàn khàn âm trầm kia của bà nội Đường vang lên: “Uống đi.”

Cả ba tái mặt, bọn họ trừng mắt nhìn cái thứ chuyển sang màu đen sẫm nhìn thôi đã kinh tởm kia như lâm đại địch.

Vu Mã Bác cười gượng nói: “Bà ơi, đừng mà, chúng cháu lại không tiếp Tiên Đường, chắc không cần phải uống đâu.”

Bà nội Đường: “Gia Tiên nhận chủ, uống nó các cậu mới có thể không bị Gia Tiên xâm hại, không uống, chờ Gia Tiên tới, tai vạ đến nơi thần tiên khó bảo toàn.”

Lời này rất dọa người, nhưng máu càng làm bọn họ khó nuốt hơn.

Ba người nhìn nhau, đột nhiên phát hiện lỗ hổng.

Văn Đông hỏi: “Bà ơi, sao Đồng Tiểu Tùng không có máu gà? Cậu ấy không cần uống sao?”

Đột nhiên bị điểm danh, Đồng Tiểu Tùng vội ngẩn người, cũng nhìn về phía bà nội Đường.

Bà nội Đường bưng một bát nước hòa cùng tro giấy ở một bên: “Cậu ấy uống cái này.”

Vu Mã Bác như nhìn thấy lối thoát, thở phào nhẹ nhõm: “Bà ơii! Chúng cháu cũng uống cái này!”

“Hồ nháo!” Bà nội Đường có chút tức giận, sắc mặt khó coi.

Vu Mã Bác không phục: “Vậy vì sao Đồng Tiểu Tùng có thể không cần uống máu gà?”

“Các cậu không giống nhau.” Bà nội Đường thở dài một hơi thật mạnh, như là vô cùng bất đắc dĩ với một đứa trẻ càn quấy: “Các cậu không giống nhau, một chân cậu ta đã bước vào âm phủ, còn các cậu vẫn đều là người sống, làm bậy sẽ mạo phạm Gia Tiên.”

Đám người Vu Mã Bác ngây dại, bọn họ kinh ngạc đánh giá Đồng Tiểu Tùng, nhưng nhìn thế nào cũng không ra kết quả.

Sắc mặt Đồng Tiểu Tùng trắng bệch, lời này của bà nội Đường có ý gì? Tại sao một chân cậu đã bước vào âm phủ?

“Bà nội.” Đường Vũ Tâm mềm nhẹ kêu một tiếng: “Có thể hỏi nguyên nhân không ạ?”

Bà nội Đường: “Trên người cậu có cung phụng, các cậu đừng làm loạn nữa, mau uống đi.”

Đồng Tiểu Tùng và ba người bạn cùng phòng không hẹn mà cùng nghĩ tới cái thau đồng kia, bọn họ nhìn về phía Cố Hiên nãy giờ vẫn không nói chuyện.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, trước mặt Cố Hiên không có gì cả, thậm chí ngay cả nước tro cũng không cần uống.

Không ai hỏi lại, bọn họ cảm thấy Cố Hiên nhất định là đã lợi dụng Đồng Tiểu Tùng làm chuyện gì đó, nên hiện tại mới không giống bọn họ.

Vu Mã Bác, Văn Đông cùng Kha Lâm liếc nhau, bọn họ bưng máu gà lên, bóp mũi uống một hơi cạn sạch, sau đó là một tràng tiếng nôn khan.

Đồng Tiểu Tùng tương đối dễ nuốt hơn, nhưng khi đưa lên miệng thì lại dừng lại, bởi vì thứ nước tro này lại mang theo một mùi trầm hương nồng nặc.

Cái mùi giống hệt mùi trên người Cố Hiên vào giờ phút này, nhưng nồng hơn nhiều.

Cậu theo bản năng nhìn về phía Cố Hiên.

Thấy cậu nhìn sang, Cố Hiên nhàn nhạt nở nụ cười, không có bất kỳ ác ý nào, thoạt nhìn lại có loại ấm áp như gió xuân.

Đây tuyệt đối là ảo giác!

Đồng Tiểu Tùng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cắn răng một cái, uống một hơi cạn sạch nước tro.

Thứ nước có mùi trầm hương nồng nặc dọc theo cổ họng trôi xuống bụng, vậy mà lại ấm áp lạ thường.

Mùi vị ngược lại không ghê tởm, thậm chí còn có mùi thơm xộc vào mũi miệng, nhưng mùi vị này cũng giống như mùi trên người Cố Hiên lúc này, làm cậu lại có loại ảo giác bị hơi thở đối phương từ trong ra ngoài xâm phạm.

Chỉ nghĩ như thế thôi, cậu đã cảm thấy cả người không khoẻ đứng ngồi không yên.

***

Sau khi uống máu gà xong, liền bắt đầu thắp nhang trước linh đường, Tiên Đường được thỉnh ra, cuối cùng mọi người cũng thấy được dáng vẻ Tiên Đường.

Đó là một cái bàn thờ Phật, khác hoàn toàn với khi cúng Phật, che trước bàn thờ Phật là một tấm vải đỏ sậm phủ đầy bụi trông vô cùng cũ kỹ.

Màu sắc kia khiến người ta khó chịu, không khỏi làm người ta liên tưởng đến chất lỏng tràn ngập mùi máu tươi vừa uống xong.

Tiền giấy nhang đèn được đốt ở bốn góc phòng, kim đồng ngọc nữ, phòng ở ngựa xe, và nhiều thứ khác được làm bằng giấy, còn phô trương so với lúc ông nội Đường Vũ Tâm hạ táng nữa.

Khói bốc lên khắp nơi, bà nội Đường lẩm bẩm trong miệng.

Chẳng mấy chốc, trời đã về đêm, bà nội Đường lại ôm ra rất nhiều người giấy từ trong phòng, xem bọn chúng như người sống đặt lên ghế trong nhà chính.

Đám người Đồng Tiểu Tùng như gà vịt đang chờ bị làm thịt, đứng ở chính giữa nhà chính được đám người giấy vây quanh.

Nhìn xung quanh, đám người giấy đó như đang sống lại, nhìn chằm chằm bọn họ với nụ cười quỷ dị.

Nhìn đến cuối cùng, bọn họ phát hiện ra một chiếc ghế trống, sau đó trơ mắt nhìn thấy Cố Hiên ngồi lên.

“Mẹ nó.” Vu Mã Bác tức giận thấp giọng nói: “Trách không được cái gì cũng không uống, thì ra là đã không xem mình là người rồi.”

“Suỵt.” Văn Đông thấp giọng nói: “Anh ta làm những chuyện tà môn kia, hiện tại không thể nói chính xác rốt cuộc anh ta được xem là thứ gì, không thể trêu vào, sau này vẫn nên tránh xa một chút.”

“Đừng nói nữa, mình thấy rợn cả người rồi này.” Kha Lâm xoa xoa cánh tay nổi da gà với vẻ mặt như đưa đám.

Đồng Tiểu Tùng nhìn Cố Hiên đang ngồi trên ghế, trong đầu không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới người giấy được cung phụng ở tầng một trong nhà Cố Hiên kia.

Sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến điều này?

Đồng Tiểu Tùng thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi nghĩ, cũng cùng trông như sống, nhưng xét về mặt thẩm mỹ, người giấy trong nhà Cố Hiên kia, đẹp hơn nhiều so với những thứ quỷ dị đang vây quanh bọn họ này.

Phịch một tiếng, bà nội Đường đóng cửa gỗ nhà chính lại, bên trong chỉ còn ánh sáng lay lắt của ngọn nến.

Sau đó Đường Vũ Tâm mặc một bộ đồ thuần trắng đi ra, bà nội Đường lấy một chiếc khăn tứ phương màu đỏ rực, trùm lên đầu Đường Vũ Tâm.

Một thân trắng thuần lại phủ một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ rực, tự dưng làm người ta liên tưởng đến một thi thể bị chặt đầu, nhìn lại dáng vẻ Đường Vũ Tâm liền có chút phát lạnh.

Bà nội Đường lấy ra một cuộn tơ hồng, buộc một vòng vào cổ tay của Vu Mã Bác, Văn Đông còn có Kha Lâm, sau đó buộc đầu còn lại của ba sợi tơ hồng vào cổ tay Đường Vũ Tâm.

Không cần bà nội Đường nói, mọi người đại khái cũng đoán được, điều này đại biểu cho một loại che chở.

Văn Đông nhắc nhở: “Còn Đồng Tiểu Tùng nữa.”

“Đều có, đều có……” Bà nội Đường lẩm bẩm.

Sau đó họ thấy Bà nội Đường từ trên cổ tay Cố Hiên kéo ra một sợi tơ hồng đi về phía Đồng Tiểu Tùng.

Hình ảnh này chiếu vào trong mắt mọi người, trong đầu lại có loại cảm giác Nguyệt Lão kéo dây tơ hồng trong hôn lễ.

Đồng Tiểu Tùng cũng cảm thấy kỳ quái, cậu nhíu mày né tránh: “Bà ơi, cháu không muốn cột chung với anh ta đâu ạ.”

Vu Mã Bác cả giận: “Đúng vậy! Bà, để Đồng Tiểu Tùng cùng chúng cháu đi ạ.”

Bàn tay khô gầy của bà nội Đường chộp lấy cổ tay Đồng Tiểu Tùng, thấp giọng nói: “Chuyện này không làm bậy được.”

Lúc này Đồng Tiểu Tùng mới nhận ra bà nội Đường mạnh đến mức nào, ngón tay khô gầy nắm chặt cổ tay cậu kia lại giống như thanh thép không thể lay chuyển, thậm chí còn làm cậu hơi đau.

Mãi cho đến khi dây tơ hồng quấn quanh trên cổ tay cậu được thắt gút chắc chắn, lúc này mới buông cậu ra.

Đồng Tiểu Tùng không thoải mái kéo vài cái, nhìn về phía Cố Hiên, dây tơ hồng thật dài rũ xuống giữa hai người, như thể có một mối ràng buộc khó tả nào đó.

Cũng may Cố Hiên hiện tại không mang đến cho cậu cảm giác chán ghét kia, đối với sợi dây tơ hồng này, cậu cũng không phải không thể nhịn.