Chương 95: Âm thi ( hạ )

Họ đợi cho đến rạng sáng, cuối cùng sau khi vang lên tiếng mở cửa, ngôi nhà liền yên tĩnh trở lại.

Từ trong tủ quần áo bước ra, Tri Huyền nói: “Tiểu Tùng em dẫn theo Vu Mã Bác đến nhà kho lấy cuốc với búa đến đây, chúng ta đập bức tường trong phòng ngủ chính trước, nếu không có thì kiểm tra mặt đất tầng một.”

Đồng Tiểu Tùng đáp một tiếng, quay vòng trở lại cùng với Vu Mã Bác.

Văn Đông đi theo Tri Huyền đến phòng ngủ chính: “Thứ kia không biết chúng ta đập sao?”

“Sẽ biết, nên động tác của chúng ta phải nhanh lên.” Tri Huyền dùng tay đo độ dày của bức tường, nói: “90% là ở trong này, nếu đoán sai, chúng ta cũng chỉ có thể cứng đối cứng, nhất định phải tìm được thi thể trong ngày hôm nay, bằng không chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, Uông Vũ rất khó vượt qua đêm nay.”

Chưa nói được mấy câu, Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác đã quay trở lại, trong tay xách theo rìu, cuốc và búa.

Tri Huyền cầm cuốc, nói: “Vu Mã Bác cậu sức lớn, dùng búa, Văn Đông cậu dùng rìu, tốc độ nhanh lên, Đồng Tiểu Tùng em lùi ra sau đi, đừng làm bẩn quần áo.”

Vu Mã Bác, Văn Đông:……

Đây là sự chênh lệch giữa có người thương và không ai thương.

Đồng Tiểu Tùng mím môi, trong lòng ngọt ngào, cậu lùi vào góc tường nhìn bọn họ làm việc.

Tri Huyền giơ cuốc lên dẫn đầu bổ xuống, Vu Mã Bác nện búa vào, bức tường ngay lập tức lộ ra kết cấu bằng gỗ bên trong.

Văn Đông cầm rìu bổ mạnh hai cái, một cái lỗ xuất hiện.

Bên trong là đặc, không có gì hết.

Tri Huyền không do dự, tiếp tục bổ xuống ……

Tiếng đập chát chúa vang lên không ngừng.

Sau một lúc lâu, rầm một tiếng, toàn bộ bức tường đột nhiên sụp xuống, một cái thây khô rơi ra.

Cùng lúc đó, cánh cửa dưới lầu phịch một tiếng bị mở ra, tiếng lên lầu thịch thịch, Uông Vũ nổi đầy gân xanh phẫn nộ ngút trời rất nhanh đã đến trước mặt bọn họ.

Không nói hai lời liền muốn động thủ.

Vu Mã Bác và Văn Đông thấy vậy, hai người liền vội vàng ném đồ trong tay, tiến lên khống chế Uông Vũ.

Uông Vũ như có thần trợ, sức lực lớn đến đáng sợ, giãy giụa. Hai người đều có chút không kiềm chế được y, trong miệng y còn phát ra tiếng gào thét không giống tiếng người.

Vu Mã Bác: “Mẹ nó cậu điên rồi sao! Bọn mình đang giúp cậu đó!”

Văn Đông: “Cậu nói những thứ này có ích gì, cậu ta rõ ràng là không có lý trí, bằng không đêm qua đã không ăn thứ ghê tởm kia!”

Tri Huyền không nhìn bọn họ, rũ mắt nhìn thây khô dưới chân, vươn tay về phía Đồng Tiểu Tùng, nói: “Lửa.”

Đồng Tiểu Tùng vội vàng tháo ngọn lửa xuống, đưa cho Tri Huyền.

Thây khô trên mặt đất đã biến thành màu nâu sẫm, da thịt bám trên xương, chiếc váy hai dây màu đỏ đã sẫm lại, thoạt nhìn thời gian cũng đã rất lâu rồi.

Tri Huyền một tay cầm ngọn lửa, tay kia giơ lên, đầu ngón tay liền xuất hiện một ngọn lửa màu lam nhảy nhót, ngón tay hắn đi xuống một chút, thây khô lập tức bốc cháy.

Đồng thời, thần sắc Uông Vũ chấn động, ánh mắt dần dần tỉnh táo.

Y há miệng thở dốc vài hơi, nhìn thây khô bốc cháy trên mặt đất, ký ức quay về.

“Ọe……”

Hai tay Uông Vũ còn bị Vu Mã Bác và Văn Đông giữ chặt, cả người run rẩy nôn khan.

Thấy vậy, Vu Mã Bác và Văn Đông buông y ra.

Y bóp cổ mình, liên tục nôn ọe, vừa nhìn đã biết là nhớ tới đồ ăn hai ngày nay của mình.

Đột nhiên, một trận gào rống vang lên.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại thì thấy thây khô trên mặt đất loạng choạng đứng dậy, giống như tang thi trong phim duỗi thẳng hai tay đi về phía bọn họ.

Uông Vũ lùi về phía sau từng bước với vẻ mặt sợ hãi: “Đừng, đừng tới đây……”

Tri Huyền đứng ở phía trước không nhúc nhích, lãnh khốc giơ một chân lên đạp thây khô dính tường, phịch một tiếng, ngọn lửa màu lam cũng run rẩy theo.

Uông Vũ hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía cái người trên ngón tay đốt một ngọn lửa, tay kia thì cầm một ngọn lửa.

Ngọn lửa màu lam trên người thây khô dần dần có xu hướng đổi màu, khói đen bốc lên, nó dường như càng thêm sốt ruột, giãy giụa bò tới.

Tri Huyền một cước giẫm lên thây khô, bất động như chiếc chuông trong ngọn lửa màu lam, nghiêm nghị cụp mắt xuống.

Chỉ thấy dưới chân hắn dùng sức, rắc một tiếng.

Âm thanh như than củi vỡ vụn vang lên.

Uông Vũ run lên, hoảng sợ trừng mắt nhìn Tri Huyền, liên tục lùi về phía sau, y chưa bao giờ cảm thấy người này đáng sợ như vậy, quả thực còn đáng sợ hơn cả quỷ!

Ngọn lửa màu lam dần chuyển sang màu đỏ cam, thây khô rêи ɾỉ dần dần bị cố định.

Khi tia lửa cuối cùng rơi xuống, thây khô hoàn toàn biến thành tro tàn dưới chân Tri Huyền.

Tri Huyền giơ tay lên, đưa lại ngọn lửa cho Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng vội vàng cầm lấy cất đi.

Tri Huyền ngước mắt nhìn về phía Uông Vũ.

Uông Vũ cả kinh: “Anh đừng tới đây!”

Tri Huyền nhịn không được cười.

Nụ cười này ở trong mắt Uông Vũ, so sánh với đống tro trên mặt đất kia càng làm người ta hít thở không thông.

Vu Mã Bác tức giận: “Còn đừng tới đây nữa, cậu cho rằng chúng tôi là vì ai, còn không phải bởi vì cứu cậu sao. Nếu không có Tri Huyền, cậu chết chắc rồi!”

Uông Vũ nhìn bọn họ, bẹp miệng mắt rưng rưng: “Hu thật đáng sợ, các cậu cũng thật đáng sợ, tại sao lại có thể bình tĩnh như thế……”

Văn Đông: “Trải qua nhiều tự nhiên bình tĩnh, những chuyện này để nói sau đi, thi thể này…… chúng ta nên làm gì đây?”

Mọi người nhìn xuống đất, nào còn có thi thể nữa, chỉ còn lại đống tro tàn mà thôi.

Tri Huyền rũ mắt nói: “Oan có đầu nợ có chủ, nó đã đi tìm thủ phạm chân chính rồi, đống tro này…… Quét đi là được.”

Uông Vũ hít một hơi khí lạnh, vội vàng trốn sau lưng Vu Mã Bác, hạ giọng: “Con mẹ nó anh ta thật đáng sợ……”

Vu Mã Bác tức giận: “Đã bảo cậu chớ chọc anh ta cậu không nghe, giờ biết rồi? Hơn nữa lần này nhờ anh ta, bằng không cậu xong đời rồi!”

Uông Vũ: “Mình biết, mình biết! Mình cũng biết phải cảm ơn anh ta, nhưng mà…… nhưng mà mình sợ ……”

Vu Mã Bác:……

Văn Đông: “Để bọn mình dọn dẹp giúp cậu, bức tường này chúng ta góp tiền bồi thường cho chủ nhà, sau đó cậu có thể ở tiếp.”

Uông Vũ suýt chút nữa đã khóc: “Mình không được! Mình muốn về ký túc xá! Có đánh chết mình cũng không sống ở chỗ quỷ quái này đâu!”

***

Uông Vũ khóc la bảo Vu Mã Bác và Văn Đông dẫn y quay trở lại ký túc xá.

Trên đường đi, y truy vấn không ngừng.

Vu Mã Bác bị hỏi đến phiền, nói: “Cậu đừng hỏi nữa, cậu có biết chuyện dãy trường học cũ trước kia hay không? Đó chính là Tri Huyền dẫn theo bọn mình làm, cụ thể thì sau này từ từ kể cho cậu nghe, tóm lại chỉ một câu, chớ chọc anh ta, bằng không thật sự sẽ chết đấy!”

Uông Vũ khóc nói: “Mình không chọc anh ta, cũng không dám nữa, mẹ nó đối phó với một thây khô sống lại mà như nghiền nát một con sâu, đối phó với mình còn không phải dễ như bỡn sao, mình nghi ngờ anh ta đã từng gϊếŧ người……”

Văn Đông:…… Thiếu niên, cậu biết chân tướng rồi đấy.

***

Kể từ sau sự việc này, đừng nói buổi trưa cùng nhau ăn cơm, Uông Vũ chỉ cần thấy Tri Huyền và Đồng Tiểu Tùng xuất hiện, liền lập tức chuồn mất.

Như chuột thấy mèo.

Trở lại ký túc xá cũng không gây rắc rối nữa, thành thật nghe lời Vu Mã Bác.

Ngày tháng trôi qua, rất nhanh đã nghênh đón kỳ nghỉ đông.

***

Đồng Tiểu Tùng và Tri Huyền cùng nhau về nhà.

Con đường núi khó đi trước kia, có Tri Huyền làm bạn cũng cảm thấy phong cảnh trở nên tú lệ.

Khi về đến nhà, cổng không khóa.

Đồng Tiểu Tùng cảm thấy có chút kỳ quái, vào giờ này cho dù không có việc gì làm, chị cậu cũng phải xuống ruộng nhìn một cái.

Đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp nhìn thấy chị và mẹ mình, đã thấy một người đàn ông cao lớn mặt trẻ con đang bổ củi trong sân.

Người đàn ông kia thấy bọn họ, cả người đều ngây dại, dáng vẻ hoảng sợ, chiếc rìu trên tay phịch một tiếng nện xuống dưới chân.

Tri Huyền:……

Đồng Tiểu Tùng:……?