Chương 96: Anh rể

Lúc này, Đồng Tiểu Yến bưng một chậu nước từ trong phòng đi ra, thấy hai người liền cười nói: “Đã về rồi à! Mau vào đi!”

Đồng Tiểu Tùng kinh ngạc nhìn chị gái mình, bởi trên đầu chị mình đang gắn một bông hoa đỏ tươi, bay phấp phới trong gió, rất bắt mắt.

Chị gái mình không phải…… cũng bị bệnh đấy chứ?

Đồng Tiểu Yến cũng ý thức được, cô vội vàng gỡ đóa hoa trên đầu xuống, xấu hổ cười nói: “Vừa rồi Tiểu Hoàng cứ ầm ĩ với chị, đòi gắn lên đầu chị……”

Đồng Tiểu Tùng: “…… Tiểu Hoàng?”

Cậu đưa mắt nhìn người xa lạ có khuôn mặt trẻ con trong sân kia.

Khuôn mặt trẻ con có chút sợ hãi nhìn cậu và Tri Huyền, do dự một lúc rồi như thu hết can đảm, tiến lên giới thiệu: “Xin chào, tôi là Đồng Tiểu Hoàng, là anh rể của các cậu.”

“Khụ……” Đồng Tiểu Tùng bị sặc nước miếng, không dám tin nhìn về phía chị gái nhà mình.

Cậu thậm chí không biết phải hỏi cái gì trước.

Tại sao người này họ Đồng?

Tại sao cũng giống bọn họ tên lót là Tiểu?

Tại sao người lại trở thành anh rể của cậu?

Tri Huyền nhìn cái vị tên Tiểu Hoàng kia bằng đôi mắt lạnh lẽo, nói: “Anh là anh rể của ai?”

Tiểu Hoàng co rúm lại một chút, rõ ràng vóc dáng còn cao hơn Tri Huyền, nhưng bởi vì khuôn mặt trẻ con, nên ngay lập tức có biểu tình bị bắt nạt.

Y quay đầu lại nhìn Đồng Tiểu Yến với vẻ đáng thương.

Đồng Tiểu Yến vội vàng tiến lên, xấu hổ cười nói: “Anh ấy là người từ bên ngoài tới, lẻ loi một mình không có nhà, vẫn luôn giúp chị làm việc, dáng vẻ cũng rất đẹp trai, bọn chị liền ở bên nhau, đừng làm khó anh ấy, mọi người hòa thuận với nhau nhé.”

Tri Huyền lẳng lặng nhìn Tiểu Hoàng, vài giây sau nhàn nhạt nói: “Em sẽ cố gắng không làm khó anh ta.”

Đồng Tiểu Yến: “Các em đi đường cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi thôi, chị đang nấu cơm, sắp xong rồi.”

Đồng Tiểu Tùng gần như bị chị mình đẩy vào nhà, cậu quay đầu lại nhìn về phía sân.

Chỉ thấy người đàn ông cao gầy kia đang mím môi, ủy khuất ngồi xổm trên mặt đất, hình như đôi mắt còn rưng rưng nước.

Đồng Tiểu Tùng:……

***

Vào phòng, Đồng Tiểu Tùng kỳ quái nói: “Sao chị em đột nhiên lại có người yêu? Hơn nữa cái người tên Tiểu Hoàng kia, em cảm thấy anh ta rất kỳ quái, chị em không phải là bị người ta lừa đấy chứ……”

Tri Huyền: “Em không cảm thấy anh ta quen mắt sao?”

Đồng Tiểu Tùng kinh ngạc nói: “Quen mắt? Em đã từng nhìn thấy rồi à? Vóc dáng cao lại có khuôn mặt trẻ con như thế, nếu đã gặp qua không có khả năng em không nhớ rõ.”

Trong giọng nói Tri Huyền có chút lạnh lẽo: “Con chồn kia……”

“Ối!” Đồng Tiểu Tùng lập tức trừng to hai mắt: “Em đã nói sao cứ quái quái như thế! Con chồn kia đứng thẳng thì chiều cao xấp xỉ anh ta, cao cao gầy gầy! Dám lừa chị em!”

Tri Huyền rót một ly nước đưa cho Đồng Tiểu Tùng, nói: “Cũng không thể võ đoán như vậy được, xem dáng vẻ kia của chị em, cảm giác cũng không phải hoàn toàn không rõ, lát nữa em gọi chị em vào đây, chúng ta hỏi một chút.”

Đồng Tiểu Tùng hoàn toàn không đợi được, cậu đặt ly xuống: “Không được, bây giờ em phải gọi chị em vào đây hỏi xem!”

***

Đồng Tiểu Yến ngồi trong phòng, trước mặt là em trai nhà mình, còn có một Tri Huyền không tính là quá quen thuộc, mặt đỏ tai hồng cúi đầu.

Đồng Tiểu Tùng: “Chị, chị có biết anh ta là ai không? Chị còn nhớ con chồn quấy phá lúc trước không……”

“Em, em biết rồi sao.” Đồng Tiểu Yến ngượng ngùng nói: “Chị vốn, vốn còn muốn giấu các em.”

Vẻ mặt Đồng Tiểu Tùng cứng lại:……

Tri Huyền ôn hòa nói: “Chị Yến, vật thành tinh quỷ kế đa đoan, hai người đến với nhau như thế nào chị có thể kể không? Bằng không bọn em lo chị sẽ bị lừa.”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Yến có chút sốt ruột, vội nói: “Không có! Không có lừa chị! Lúc trước sau khi các em đi, anh ấy lại đến nữa, chị thấy rất đáng yêu liền nghĩ đến việc nuôi. Anh ấy và chị làm bạn rất vui vẻ, sau đó có một đêm, anh ấy trở nên vô cùng to lớn, đứng lên hỏi chị, anh ấy giống cái gì……”

Ánh mắt Tri Huyền trở nên lạnh lẽo: “Đây là muốn chị điểm hóa anh ta hóa hình.”

“Chị biết, chị đã từng nghe nói.” Đồng Tiểu Yến quẫn bách lại lúng túng nói: “Nếu nói anh ấy giống người thì sẽ hóa hình người, còn nếu nói giống chồn, anh ấy sẽ phải quay trở về tu luyện lần nữa. Lúc ấy chị cảm thấy vật nhỏ đáng yêu như thế hóa hình cũng khá tốt, liền nói anh ấy giống một chàng trai to xác đáng yêu, sau đó liền……”

“Liền?” Đồng Tiểu Tùng khó có thể tin: “Đó là con chồn đó chị à!”

“Chồn thì sao!” Đồng Tiểu Yến có chút sốt ruột: “Anh ấy bây giờ không khác gì con người cả!”

Đồng Tiểu Tùng cứng họng, theo bản năng cậu nhìn về phía Tri Huyền.

Những lời của chị cậu đột nhiên làm cậu ý thức được, Tri Huyền cũng không phải con người, không phải cũng đang ở bên cậu sao.

Sao khi đến phiên chị cậu, cậu lại ghét bỏ anh rể là chồn.

Tri Huyền mở miệng nói: “Chồn không thành vấn đề, bọn em chỉ sợ y giấu diếm chị, sau này xảy ra chuyện gì thì sao?”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Tùng cũng chấn chỉnh tâm lý của mình, giọng điệu bình tĩnh trở lại: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh ấy giúp chị làm việc, anh ấy có thể làm được.” Đồng Tiểu Yến cắn môi: “Nếu trong nhà không có việc gì, anh ấy sẽ bổ củi trong sân, giúp chị nấu nước, nấu cơm, anh ấy đặc biệt thân thiết với chị, như một đứa trẻ vậy, nhưng cái gì cũng hiểu. Bất giác chị trở nên ỷ lại, nghĩ nếu không thì ở bên anh ấy đi, dù sao anh ấy cũng là đàn ông, sau đó chị liền hỏi anh ấy, lúc ấy anh ấy cũng rất vui vẻ, cứ thế bọn chị ở bên nhau.”

Đồng Tiểu Tùng:……

Có chút qua loa, nhưng ngẫm lại cậu và Tri Huyền, còn không bằng cả chị cậu.

Nếu như không có Tri Huyền, có lẽ cậu sẽ bài xích người anh rể này, nhưng có Tri Huyền, so sánh hai bên, cậu cảm thấy chuyện này cũng không phải không được.

Đồng Tiểu Tùng nhịn không được xin Tri Huyền giúp đỡ: “Anh cảm thấy…… Việc này đáng tin không?”

Đồng Tiểu Yến kích động nói: “Đáng tin, sao lại không đáng tin!”

Tri Huyền trầm ngâm đáp: “Còn phải xem con chồn kia là thật lòng hay giả ý.”

Đồng Tiểu Yến: “Thật lòng! Anh ấy không có ý xấu, lúc trước quấy phá cũng không phải như bọn em nghĩ đâu. Anh ấy nói Tri Huyền rất kỳ quái, muốn nhìn kỹ Tri Huyền, cho nên mới thừa dịp bọn em ngủ chui vào phòng bọn em.”

Tri Huyền:……

Đồng Tiểu Tùng:……

Đồng Tiểu Yến nhìn hai người trước mặt, nói: “Mọi chuyện đã kể xong rồi, vậy chị cũng muốn hỏi một chút, Tri Huyền, cậu là cái gì? Tiểu Hoàng nói cậu rất quái lạ, thân thể bốc hỏa.”

Tri Huyền: “…… Em có chứng minh thư, anh ta có không?”

Đồng Tiểu Tùng:……

Đồng Tiểu Yến lập tức đuối lý, ngậm miệng lại.

***

Đến giờ ăn tối, mọi người cùng ngồi vào bàn.

Mẹ Đồng cười vui vẻ gắp thức ăn cho Tri Huyền, lại gắp thức ăn cho Tiểu Hoàng.

“Các con ăn đi, ăn nhiều một chút, đều là bé ngoan cả.”

Tiểu Hoàng có chút sợ hãi nhìn Tri Huyền ở đối diện, dùng đũa gắp một con cá đưa qua: “Cậu, cậu ăn……”

Bộ dáng kia giống như chuột tiến cống cho mèo vậy, co đầu rụt cổ rất sợ mình bị coi là thức ăn mà ăn luôn.

Tri Huyền chắn bát, nói: “Anh tự ăn đi.”

“À……” Tiểu Hoàng mếu máo, bỏ cá vào trong bát mình, lại gắp một con lớn hơn, không nói gì bỏ vào trong bát Đồng Tiểu Yến: “Em ăn đi, ăn nhiều một chút.”

Đồng Tiểu Tùng:…… Thì ra là giữ lại cá lớn cho chị, mới gắp cá nhỏ cho Tri Huyền.