Chương 12: Chúng ta cũng không thân thiết lắm/ Nếu Không muốn ăn cơm thì ăn thêm chút thứ khác đi

Chu Hưng Ngôn không kìm nén được tới gần trên mặt đất. Lần đầu tiên ánh mắt hắn ta nhìn thấy Trì Yến đã rất thích cậu, tiểu mỹ nhân sạch sẽ, khi cười rộ lên nốt ruồi màu đỏ trên khóe mắt giống như đang động, quyến rũ khiến người không rời mắt được.

Trong trận tỷ thí ngày đó hắn ta cũng là người thắng, ánh mắt Trì Yến luôn dừng lại trên người hắn ta, mang theo sựu công nhận và sùng bái, khiên Chu Hưng Ngôn có chút kích động khó nhịn được.

Hắn ta vừa bước vào tuổi là đàn ông, nói là một tên nhóc mới lớn xúc động cũng không quá, được mỹ nhân cuồng nhiệt và kích động nhìn chăm chú thì khó mà nhịn được xúc động.

Nhưng cậu lại là người của Quan Hạo, hắn ta cũng không dám mơ tưởng quá nhiều. Nhưng hôm nay lại đem cậu đến căn cứ chỉ huy, mà thoạt nhìn Trì Yến cũng không quá vui vẻ.

Ngôn ngữ của Trì Yến lộ ra cô đơn, có vẻ như Quan Hạo cũng không để cậu ở trong lòng, nên sẽ không rút thời gian để ở cạnh cậu.

Điều này khiến Chu Hưng Ngôn vừa cảm thấy may mắn vừa thấy thương tiếc, thương tiếc vì cậu không vui, lại cảm thấy may mắn vì mối quan hệ của cậu và Quan Hạo không được dài lâu, hắn ta có thể nắm chắc cơ hội này.

Chu Hưng Ngôn lấy một chai nước cho Trì Yến, còn tri kỷ mở nắp chai cho cậu.

Trì Yến uống một ngụm, quả nhiên cảm kích cười với hắn một cái, Chu Hưng Ngôn cảm thấy nụ cười này rất ngọt, còn ngọt hơn cả nước sơn tuyền trước mạt thế.

“Anh tên là Chu Hưng Ngôn, em ăn ở đây một mình thôi à?”

“Dạ.” Trì Yến gật đầu, vẻ mặt cô đơn, lại giống như không để trong lòng nói: “Em đã quen rồi.”

Chu Hưng Ngôn: “Sao bạn trai em không đi cùng em?”

“Hả?” Trì Yến có vẻ kinh ngạc, “Em…… không có bạn trai ……”

Hử? Có vẻ không giống với tượng tượng của hắn ta, Chu Hưng Ngôn hơi khẩn trương, có khả năng hắn ta sẽ không cần chờ hai người kia chia tay?

“Anh Hạo không phải là bạn trai của em sao?”

Trì Yến chần chờ, nhưng vẫn nặng nề lắc đầu nói: “Không phải, bọn em cũng không quá thân thiết.”

Bọn họ với chỉ xác định quan hệ mấy ngày trước, một loại quan hệ giao dịch tình tiền hời hợt, bất luận nhìn bằng góc độ nào thì đều không tất yếu phải chung thủy hay vướng mắc gì.

Quan Hạo vừa mới đi đến cạnh chỗ bọn họ thì nghe thấy được câu “bọn em cũng không quá thân thiết.”

Người người ngồi đối diện nhau nói chuyện phiếm, còn cùng nhau ăn cơm, dáng vẻ rất thân mật —— tựa như một cặp đôi vô cùng ân ái. Quan Hạo bỗng nhiên nhớ đến, ngoại trừ lúc ở trên giường, Trì Yến và anh cũng chưa từng thân mật như thế.

Quan Hạo không nhịn được cười, chỗ nào không thân chứ? Là bên trong không thân, hay là bên ngoài không thân.

Đào góc tường nhà người ta còn bị bắt quả tang, da mặt Chu Hưng Ngôn cũng không dày như vậy, hắn ta hơi hoảng loạn mà đứng lên: “Anh Hạo.”

“Ừ.” Quan Hạo gật đầu. Chu Hưng Ngôn rất biết điều mà rời đi.

Ngược lại thì Trì Yến thân thiết mà dán lên người anh: “Anh ơi, cuối cùng anh cũng về rồi, em đợi anh rất lâu đó.”

Ngữ khí của cậu vẫn như cũ thân mật và ỷ lại, giống như không cảm thấy mình đã làm sai bất cứ chuyện gì.

Quan Hạo yên lặng nhìn Trì Yến, cẩn thận nhớ lại mỗi câu mà cậu từng nói với bản thân, phát hiện chúng đều có thừa ỷ lại nhưng không đủ thân mật, còn tình yêu…… Căn bản là không có.

Đúng là một con thỏ con giảo hoạt.

Quan Hạo nhẫn nại mím môi, khóe miệng kéo căng thành một góc độ thật nghiêm túc, nói: “Đi thôi, đưa em đi đến nhà ăn.”

Quan Hạo duỗi tay cầm cơm hộ Trì Yến, anh vẫn luôn rất chiếu cố Trì Yến, gần như là ngoan ngoãn phục tùng, nếu có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu thì sẽ không từ chối, đồ dạc gì cũng không để cậu cầm, ngoài trừ không đủ coi trọng đối với Trì Yến, gần như không có tật xấu khác.

Điều này cũng khiến Quan Hạo rất hoang mang, chính minh thể hiện như vậy cư nhiên chỉ nhận được một đánh giá “không quá thân thiết”.

Trì Yến ăn từng miếng nhỏ, cậu ăn cơm rất thỏa mãn, khi thì liếm khóe môi, đầu lưỡi tanh hồng vươn ra lại biến mất, hấp dẫn ánh mắt người khác, rồi lại khiến người ta không bắt giữ được.

Ngón tay Quan Hạo không chút để ý gỗ lên ghế tựa, vừa nãy khi ăn cơm cùng Chu Hưng Ngôn, Trì Yến cũng dùng loại biện pháp vừa rò ràng lại hữu hiệu này để quyến rũ hắn ta à?

Trì Yến ăn không nhiều, ăn xong đồ ăn mình thích thì không muốn ăn thêm, dưới ánh nhìn chăm chú của Quan Hạo uống thêm mấy ngụm nước, sau đó đã muốn đi rửa chén, Quan Hạo kéo cậu lại nói: “Để trên bàn là được, chờ lát nữa anh rửa cho.”

Thanh niên tóc đen đứng ở giữa hai chân mở rộng của anh, bị anh lôi kéo, đi không được, chỉ có thể vô tội mà nhìn anh.

Ngón tay Quan Hạo đè lên cái bụng mà cậu mới ăn cơm xong, nó vẫn như cũ không căng lên, còn bằng phẳng hơn so với với ngày thường cậu ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

“Chỗ này vẫn còn trống, nếu không muốn ăn cơm, vậy thì ăn thêm thứ khác đi.”

Trì Yến cảnh giác muốn trốn khỏi người anh, nhưng lại bị anh giữu chặt, ấn ngã vào giữa hai chân anh, mặt cậu đối diện với vị trí nguy hiểm, đôi môi đơ hơi nhếch lên, hơi thở nóng bỏng dồn dập của Trì Yến toàn bộ đều chiếu vào giữ háng anh.

Ngón tay Quan Hạo cọ dọc theo đường môi tuyệt đẹp của Trì Yến, miêu tả đôi môi đỏ tươi quyến rũ: “Cái mồm này của em sao lại biết gạt người như thế……Nên khiến nó không thể nói ra lời nào mới đúng.”

Trì Yến chớp chớp mắt, cậu không muốn phối hợp, phản ứng của Quan Hạo nằm trong dự kiến của cậu, kẻ bề trên phẫn nộ với vật sở hữu của mình bị nhúng chàm, nhưng rất nhanh sẽ bình ổn trở lại.

Hiện tại đã cũng đến lúc rời khỏi Quan Hạo rồi, Quan Hạo muốn cái gì thì đều có cái đó, mà anh cũng không thiếu cái gì, nên chắc không luyến tiếc buông tay đâu nhỉ?

Giống như anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Trì Yến, Quan Hạo nghiêng nghiêng đầu, ý bảo vào phòng ngủ: “Ngoan một chút, bên trong có trải thảm, em muốn ăn bằng cái miệng phía trên, hay là ăn bằng cái miệng phía dưới?”

Chu Hưng Ngôn quay trở về nhìn thử, tuy hắn ta và Trì Yến chưa phát sinh cái gì, nhưng biểu tình của Quan Hạo cũng không được tốt, hắn ta lo Quan Hạo sẽ trút giận lên Trì Yến.

Quả nhiên, trong phòng Quan Hạo truyền ra âm thanh kháng cự của Trì Yến, Chu Hưng Ngôn lấy hết can đảm đẩy cửa ra, nhìn thấy Trì Yến bị Quan Hạo lôi kéo gắt gao, thậm trí cổ tay của cậu đã hằn những vệt đỏ.

“Anh Hạo……” Chu Hưng Ngôn đánh gãy tranh chấp giữa bọn họ: “Tiểu Yến có vẻ không nguyện ý.”

Tiểu Yến? Quan Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, ánh mắt ám trầm đến mức khủng bố: “Đúng không? Em ấy không muốn……”

“Vậy còn cậu? Cậu muốn ở chỗ đó nhìn à, hay là muốn cùng nhau?”

Ngoài miệng anh phát ra lời mời, nhưng đôi mắt lại lạnh nhạt của anh lại nhìn chăm chú vào một người đàn ông khác, giống như hùng thú ở kỳ động dục đang theo đuổi phối ngẫu, giây tiếp theo sẽ không lưu tình chút nào mà xé xác người cạnh tranh thành từng mảnh nhỏ.

___

Moè: Moè có hỗ trợ nạp vàng để đọc truyện qua chuyển khoản hoặc momo, rẻ hơn so với nạp thẻ cào thông thường. Bạn nào mua thì ib qua zalo cho mình nhé: 0399938623