Chương 13: Si tình

Sư phụ vừa mới thoả mãn, bắn đầy nguyên dương vào trong thân thể Lăng Thư Âm, nguyên dương thong thả biến thành linh khí vỗ về linh phù của Lăng Thư Âm, hơi thở của sư phụ như bao trùm lấy cơ thể nàng.

Chuyện này thật xa lạ đối với Lăng Thư Âm, nàng có chút do dự nói: “Chung Diệp đã chết, vậy có phải là sư phụ có thể trở về trung ương Thần Sơn hay không?”

“Ừm.”

Tâm thề đã được hóa giải, chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết, cả nàng và sư phụ đều bình an vô sự. Đáng ra Lăng Thư Âm phải cảm thấy yên tâm, nhưng nàng nhìn dáng vẻ của sư phụ, không hiểu sao có chút bất an, lại hỏi: “Chúng ta phải giải thích như thế nào với Tiên Tôn bây giờ?”

“Vì sao phải nói ra?”

Lăng Thư Âm sửng sốt một chút: “Không nói sao? Chúng ta không cần phải nói với bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?”

Sư phụ chơi đùa với đuôi tóc của Lăng Thư Âm, hơi thở ấm áp phả vào vành tai nàng, nhưng lời nói lại khiến người ta đại kinh thất sắc.

“Con muốn mọi người đều biết chúng ta thầy trò lσạи ɭυâи sao?”

Tuy rằng sự thật như thế, nhưng đó là bởi vì tình thế bức bách, sư phụ sao có thể nói như vậy!

Lăng Thư Âm vành tai đỏ lên.

Nàng xấu hổ và giận dữ mà quay đầu, kéo lấy vạt áo đang đắp trên cơ thể hai người, nhưng hai lần hoan hảo liên tục khiến cả người mệt mỏi, nên nàng nhanh chóng bị sư phụ nắm lấy cánh tay.

Hắn ôm Lăng Thư Âm vào trong lòng ngực.

Bọn họ vẫn không manh áo che thân, da thịt trần trụi kề sát, sư phụ ôm Lăng Thư Âm dậy, giống như khi còn nhỏ đặt nàng ngồi trên đùi hắn, vỗ về chơi đùa tấm lưng mịn màng của nàng.

Lăng Thư Âm nghe thấy hắn gọi tên nàng.

“Thư Âm, Chung Diệp làm rối loạn đạo tâm của ta, xác thật đạo tâm của ta đã hủy hoại, cũng từng có suy nghĩ muốn chết, nhưng sư phụ không yên tâm bỏ con lại một mình. Trăm năm qua sư phụ chỉ biết cưng chiều con, nhưng thế lực trung ương Thần Sơn phức tạp, những kẻ oán hận kiêng kị sư phụ đã sớm biết tên huý của con, mà con thì hoàn toàn không biết gì cả. Ta biết con tính cách cương trực, không rành cách đối nhân xử thế, nếu sư phụ thành phế nhân, chỉ cần chết là xong việc, nhưng còn con thì sao?”

Lăng Thư Âm nhéo nhéo cánh tay sư phụ, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi tìm một thần binh mới, sư phụ vẫn là chiến thần như cũ, còn có cả sư huynh sư tỷ, chúng ta là một môn phái, mọi người tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau……”

Nàng đột nhiên dừng lại, nhớ tới trăm năm qua sư huynh sư tỷ cũng chưa từng trở lại môn phái một lần nào, sư phụ từ trước đến nay độc lai độc vãng, không giống những tiên tôn khác...

Nàng mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào sư phụ đã cầm trên tay Tuyệt Tình Kiếm.

Tuyệt thế thần binh tản ra một loại ánh sáng lạnh lẽo thanh u, sư phụ không biết lấy đâu ra linh lực, rót vào trong đó, làm nó phiêu đãng giữa không trung.

Nó không ngừng xoay tròn, chuôi kiếm lãnh bạch dần dần nhiễm màu sắc, dần dần biến thành màu đỏ tươi giống như đôi mắt của sư phụ.

Lăng Thư Âm trong lòng kinh hoàng, nàng nghe được sư phụ nói, “Ta ở Kiếm Trủng gặp thanh kiếm này, ban đầu no không có tên, người rèn nó từng bị ái nhân gây thương tích, hy vọng người rút ra thanh kiếm này sẽ tuyệt tình tuyệt ái, vì thế nó có ‘Đạo’ của chính nó. Nhưng tuyệt tình cùng si tình vốn dĩ là hai mặt trong một tổng thể, nó đã có thể là Tuyệt Tình Kiếm, vậy thì cũng có thể trở thành si tình kiếm, chỉ cần trong lòng người cầm kiếm có người hắn muốn bảo vệ.”

Lăng Thư Âm chớp chớp mắt, nàng chỉ hiểu được thanh kiếm này không phải chỉ có thể theo tuyệt tình đạo, cho nên sư phụ có thể một lần nữa tái tạo lại đạo tâm.

Nhưng sư phụ không giải thích thêm gì nhiều với nàng, chỉ dùng linh lực nâng Lăng Thư Âm lên không trung, làm phép mặc lại quần áo lên người Lăng Thư Âm.

Nàng mặc xong quần áo, thoạt nhìn vẫn là tiểu nữ tu không rành thế sư trên Thần Sơn như ngày nào. Sư phụ vươn tay ra, thần binh cứa vào cổ tay của hắn, máu đỏ thấm vào thanh kiếm, rồi ngưng tụ thành một vệt đỏ như giọt nước mắt, khắc vào trên trán Lăng Thư Âm.

Lăng Thư Âm hấp thu truyền thừa của thần binh.

Giữa mọi người và một người, Tuyệt Tình Kiếm chọn cái trước, một khi chủ nhân Tuyệt Tình Kiếm nguyện ý vì một người mà vứt bỏ mọi người, vậy có nghĩa là hắn đã có người thực sự muốn bảo vệ.

Gọi là, si tình.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~