Chương 14: Đồ chơi làm bằng đường

Năng lượng từ truyền thừa cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể nàng, trán Lăng Thư Âm nóng lên, nàng duỗi tay sờ sờ lên trán.

Huyết châu màu đỏ rực kia ẩn nấp giữa mày nàng, dần dần mờ đi, nhưng Lăng Thư Âm vẫn có chút không hiểu chuyện gì.

Nàng mờ mịt mà quay đầu lại, thấy sư phụ đã phá tan cấm chế ở cửa huyệt động, ăn mặc chỉnh tề, đứng bên vách động, vươn tay với nàng.

“Chúng ta trở về thôi”.

Lăng Thư Âm theo bản năng nắm lấy tay sư phụ, đi theo sư phụ xuyên qua lối đi đen ngòm, dần dần ra khỏi sơn động.

Cánh đồng bát ngát rộng lớn, bọn họ đang ở gần biên thuỳ, cách trung tâm Thần Sơn rất xa, sư phụ triệu hoán một con thuyền lướt gió từ trong túi càn khôn ra, truyền linh lực vào nó.

Lăng Thư Âm lo lắng tình trạng của sư phụ, nên cũng rót linh khí của mình vào con thuyền, cố gắng thử điều khiển nó.

Trong khoảnh khắc linh lực va chạm vào nhau, nàng có thể cảm nhận được tu vi của sư phụ. Bởi vì hắn vừa tái tạo lại đạo tâm, tu vi đã giảm đi rất nhiều, thậm chí hiện tại còn không cao bằng đệ tử nhỏ nhất của hắn.

Lăng Thư Âm nói: “Sư phụ để con.”

Sư phụ cự tuyệt.

Hắn ngồi bên cạnh người Lăng Thư Âm, lấy ra một lọ đan dược đưa cho Lăng Thư Âm: “Con hãy nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Lăng Thư Âm cầm một viên, sau đó đặt lại bình đan dược vào lòng bàn tay sư phụ, khép nó lại, đẩy trở về.

Sư phụ cũng ăn đan dược.

Lúc này, linh khí thiên địa hội tụ, hai người đã có thể ngồi xuống đả tọa.

Lăng Thư Âm đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Nếu Chung Diệp đã chết, vậy thì lần song tu thứ ba…… Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì……

Nàng nhìn chằm chằm sư phụ một lúc lâu, sư phụ đang nhập định mở to mắt, cũng chăm chú nhìn nàng.

Lăng Thư Âm nhất thời không biết làm sao, nàng muốn tiến lên thân thiết với sư phụ, nhưng lại không dám thân cận sư phụ, không khí có chút xấu hổ.

Dưới ánh mắt chăm chú của sư phụ, nàng thong thả mở miệng, tìm đề tài nói: “Chúng ta trực tiếp bay về từ thang trời sao, sư phụ đã tiêu diệt được Chung Diệp, mọi người đều đang đợi sư phụ khải hoàn, lúc đó sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm chúng ta……”

Sư phụ chỉ nói: “Chúng ta sẽ dừng thuyền nghỉ tạm ở Nhân giới, nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, rồi sẽ tiến vào trung tâm Thần Sơn từ bí cảnh phía sau rừng rậm."

Lăng Thư Âm do dự: “Nơi đó có thần thú trấn thủ……”

Sư phụ nói: “Yên tâm.”

Lăng Thư Âm yên lòng, không cần phải nhiều lời nữa.

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau đó, nàng nhanh chóng nhớ lại lời nói vừa rồi của sư phụ, hắn nói hắn luôn sủng ái chiều chuộng nàng, nuôi dưỡng nàng thành bộ dạng thiên chân ngây thơ như hiện tại, cho nên không nỡ bỏ lại nàng.

Lăng Thư Âm tâm tình phức tạp.

Sư phụ bị nàng nhìn chăm chú mãi, không thể tiếp tục nhập định, nên chỉ im lặng nhìn về phía trước.

Một ngày đã đi được vạn dặm, đi thêm một canh giờ nữa là sẽ đến một thị trấn dưới chân núi, Lăng Thư Âm rất ít khi được đến nơi này.

Lăng Thư Âm kỳ thật rất thích Nhân giới, nàng cực kỳ mê những món đồ chơi tinh xảo đáng yêu ở đó. Nhưng Nhân giới không thể dùng cấm chế và pháp bảo như trên Thần Sơn, nên đã có rất nhiều tu sĩ bị kẻ thù vây bắt ở Nhân giới. Có một lần nàng trộm trốn ra ngoài chơi, bị một tu sĩ rất lợi hại bắt được, may mắn nhờ có bảo vật phòng thân sư phụ đưa cho nàng nên Lăng Thư Âm mới có thể thoát thân. Sư phụ chạy tới gϊếŧ tu sĩ kia, từ đó về sau cấm nàng tự tiện đến Nhân giới, bảo nàng phải ở Thần Sơn tu luyện.

Khi đó Lăng Thư Âm còn oán trách sư phụ một thời gian dài, nhưng sau đó sư phụ thấy nàng thật sự quá yêu thích mấy thứ đồ vật hiếm lạ ở Nhân giới, nên lâu lâu cũng mang về một vài thứ cho nàng, Lăng Thư Âm ngày càng tích lũy được nhiều đồ vật ở nhân giới, nhiều đến nỗi giống như một địa chủ giàu có dưới đó, cuối cùng nàng chơi chán rồi, cũng không còn đòi hỏi xuống nhân giới chơi.

Đây là lần đầu tiên nàng xuống Nhân giới với sư phụ.

Tu sĩ hành tẩu ở Nhân giới cần phải cải trang, không thể quá khoe khoang thân phận, để tránh cho nhân gian chấn động.

Cả đoạn đường đi sư phụ không hề nói gì, đến khi đáp xuống mặt đất mới đỡ cánh tay Lăng Thư Âm, dắt nàng xuống thuyền.

Bọn họ ngừng tại một đỉnh núi không người, rồi ngự phù đi xuống dưới chân núi, cuối cùng cũng đến thị trấn.

Trước khi vào đường lớn, sư phụ bảo nàng thay đổi một bộ quần áo khác, cả hai người đều mặc quần áo giống như người thường ở đây. Lăng Thư Âm thực thích chiếc váy đang mặc, xoay vài vòng: “Sao sư phụ lại có cả váy của nữ tử dưới này vậy?”

Sư phụ nhìn nàng một cái, "Lúc đến chiến trường đi qua một con đường dưới này, tiện thể mua cho con."

Lăng Thư Âm “À” một tiếng.

Nàng nắm tay sư phụ đi trên đường, nơi đây dựa núi gần sông, người dân đều sống sung túc, đêm đến đèn đuốc sáng trưng, trên đường nườm nượp người đi lại. Sư phụ vòng tay bên sườn eo nàng để tránh hai người lạc mất nhau.

Lăng Thư Âm mải mê nhìn món đồ chơi làm bằng đường ở cửa hàng nọ.

Những món đồ chơi đó sinh động như thật, dưới ánh đèn l*иg tỏa ra màu sắc lung linh, Lăng Thư Âm thấy con khỉ kia thật đẹp, đứng mãi xem chủ quán vẽ.

Sau đó nàng thấy bàn tay to với khớp xương cân xứng của sư phụ vươn ra, “Ta muốn mua hai cái.”

“Được rồi,” chủ quán nhận lấy bạc vụn từ tay sư phụ, “Ngài muốn lấy hai cái nào?”

Sư phụ chọn ra con khỉ đó và một kẹo hình nữ tử xinh đẹp, đưa cho Lăng Thư Âm.

Lăng Thư Âm cảm thấy thật mới lạ: “Sư phụ lấy bạc của nhân giới ở đâu ra vậy?”

Sư phụ nói: “Ta hay xuống đây, nên thường chuẩn bị sẵn một ít.”

Lăng Thư Âm giơ lên món đồ chơi làm bằng đường hình nữ tử xinh đẹp, lại hỏi: “Nữ tử xinh đẹp này là ai vậy?”

“Thế gian có một truyền thuyết, Tôn Ngộ Không thích Tử Hà tiên tử trên thiên giới, vì nàng mà cam tâm tình nguyện bị Phật tổ trách phạt, dùng Tam Muội Chân Hỏa tự thiêu mà chết.”

Lăng Thư Âm sửng sốt một chút: “Sư phụ còn biết cả những chuyện như vậy?”

Sư phụ nhìn Lăng Thư Âm, nàng ăn mặc trang điểm giống như thiếu nữ nơi đây, trong tay cầm hai cái đồ chơi làm bằng đường, mặt đỏ hây hây, thoạt nhìn lại vừa duyên dáng vừa ngọt ngào, biểu tình ngây thơ, rực rỡ.

Ánh trăng dịu dàng chiếu vào nàng, thực ôn nhu.

Sư phụ nói, “Hiện tại đã hiểu một chút.”