Chương 15: Suối

“Hiện tại đã hiểu là sao ạ?”

“Trước kia tu Tuyệt Tình Đạo, không hiểu.”

“Nhưng mà sư phụ mới bắt đầu tu si tình đạo ngày đầu tiên, sao có thể đột nhiên hiểu ra sớm như vậy?"

“Thời cơ chín muồi, tự nhiên sẽ hiểu được.”

“À, sư phụ a, con đọc trong thoại bản ngươi mua về kể chuyện Tôn Ngộ Không không phải như thế, nữ yêu tinh đến chỗ hắn xin tha mạng, nhưng Tôn Ngộ Không một gậy đánh chết nàng ta, không một chút thương hoa tiếc ngọc nào cả, hắn ta mới giống người tu Tuyệt tình đạo."

“Truyền thuyết lưu truyền ở dân gian có rất nhiều phiên bản, chuyện con đọc được và chuyện sư phụ kể đều là một trong số những phiên bản đó.”

Sư phụ sờ sờ đầu Lăng Thư Âm.

Lăng Thư Âm đi theo sau sư phụ, tay bị hắn nắm, chỉ cần đi về phía trước là được.

Nàng nghiêng đầu nhìn sư phụ, sư phụ biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ.

Bộ dạng ăn mặc quần áo phàm nhân của hắn nàng rất ít khi được nhìn thấy, thanh lãnh như u trúc, giống như đại công tử nhà phú quý, chỉ có bàn tay đang nắm tay Lăng Thư Âm nhìn không phù hợp.

Tay trong tay với sư phụ đi trên đường quả thật là một trải nghiệm tương đối mới lạ với Lăng Thư Âm.

Trong kí ức hỗn độn của Lăng Thư Âm hình như cũng đã từng có thời khắc như vậy. Khi đó nàng còn rất nhỏ tuổi, sư phụ dắt tay nàng đi trên một con đường dài, đi mãi, cuối cùng đến Thần Sơn, từ đó nàng bắt đầu có gia đình.

Bọn họ thuần túy là thân nhân, tuy rằng thân mật, lại tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết thầy trò, cho nên khi nàng lớn lên, sư phụ không còn dắt tay nàng như vậy.

Lăng Thư Âm có chút mất tự nhiên mà rụt rụt ngón tay, phát hiện sư phụ đột nhiên buông lỏng tay.

“Chúng ta tới rồi.”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào tấm bảng hiệu phía trên.

Sau đó nàng đi theo sư phụ vào khách điếm, trong đại sảnh khách rất nhiều, tiểu nhị bận rộn đi lại, sư cùng nàng đi đến quầy chọn phòng.

Sư phụ không có bạc vụn, lấy một miếng lá vàng từ trong ngực ra, chủ quán vốn dĩ đang mải mê nói gì đó với tiểu nhị, dư quang thấy được vàng, lập tức nhanh nhẹn tiếp đón.

“Khách quan muốn thuê mấy gian phòng?”

“Một gian.”

Chủ quán cầm lấy lá vàng cắn một cái, xác định là vàng thật, lại hỏi: “Khách quan có muốn tắm rửa không, trong quán còn có suối nước nóng rất thoải mái.”

Sư phụ nhìn Lăng Thư Âm.

Lăng Thư Âm nói: “Suối nước nóng?”

“Đúng vậy, năm trước đứa ở đào ra một suối nước nóng ở phía sau bếp, từ đó trong tiệm mở thêm cả suối nước nóng. Giá cả cũng không quá cao, lại rất thoải mái, có thể thông kinh lưu thông máu, giảm đau hóa ứ……”

Lăng Thư Âm có chút do dự: “Rất nhiều người cùng tắm sao?”

Nàng nghe này chủ quán miêu tả, cảm giác suối nước nóng này rất giống linh trì trên Thần Sơn.

Linh trì ở Thần Sơn có hiệu quả hỗ trợ tu luyện rất tốt, nên bị mấy môn phái chia cắt để sử dụng. Môn phái của nàng cũng có hai địa điểm, một nơi là cấm địa nàng không vào được, một nơi ở gần sân tu luyện của tông môn, chỉ có đệ tử đạt điểm tối cao mỗi tháng mới được sử dụng.

Lăng Thư Âm rất ít đạt được đệ nhất.

Nhưng nàng cũng không muốn ngâm mình ở trong ao cùng với phàm nhân, sẽ rất kỳ quái……

Chủ quán kia vẫn đưa lại lá vàng cho sư phụ, thăm dò nói nhỏ với Lăng Thư Âm.

“Cửa sau có một suối nước nóng riêng biệt, hơi đắt một chút, tiểu nương tử thấy thế nào, chỉ cần ngươi bảo tướng công lấy thêm một lá vàng, là có thể thuê gian phòng này."

Lăng Thư Âm để ý đến cách xưng hô của hắn, nàng biết “Tướng công” là cách phàm nhân gọi tên đạo lữ của mình, nàng muốn giải thích, lại cảm thấy không đáng phải giải thích với một phàm nhân, nên hơi đỏ mặt.

Do dự trong nháy mắt, sư phụ đã móc ra thêm một mảnh lá vàng đặt lên quầy.

Lăng Thư Âm “Ơ” một tiếng, tâm tình hơi phức tạp, không biết là vui hay không vui, nàng cảm thấy lá vàng này hẳn là thật đáng giá, có thể mua được thật nhiều đồ chơi làm bằng đường, có lẽ còn có thể mua được vài món quần áo xinh đẹp.

Sư phụ đã nhận thẻ phòng từ chủ quán.

Vì thế nàng cũng đi theo sư phụ rời khỏi đại sảnh, đến phía sâu trong hậu viện.

Đi hết hành lang, hình ảnh của biệt viện đập vào mắt nàng, phòng rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ, bên cạnh suối nước nóng còn có một hàng trúc, tuy rằng nhỏ hơn linh trì trên Thần sơn rất nhiều, nhưng vì không có linh khí vây quanh, nên trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy cả ánh trăng in bóng xuống mặt nước.

Thật xinh đẹp.

Nàng nhìn sư phụ, sau đó nhìn suối nước nóng, nhấc lên làn váy, ngồi trên lớp sỏi đá bên bờ suối.

Sư phụ bày pháp trận xung quanh biệt viện, kết giới dần dần hiện ra, ngăn cách người ngoài nhìn trộm, ngay cả tu sĩ cũng vào không được.

Lăng Thư Âm thấy sư phụ vào nhà, cởi đi quần áo, dùng tiên pháp treo trên bình phong.

Tấm bình phong đó đặt ngang giữa biệt viện, dùng để ngăn cách với suối nước nóng, cũng rất thích hợp để treo quần áo.

Nàng ngâm mình dưới suối nước nóng nhìn tấm bình phong đó, khắc họa những hình ảnh nữ nhân đang làm các công việc hàng ngày, may vá, hái hoa... mỗi bức một vẻ.

Lăng Thư Âm nghĩ, nếu nàng cũng có một bộ xiêm y may từ tranh vẽ thì thật tốt.

Nàng nghe thấy thanh âm như có người bước xuống hồ nước.

Lăng Thư Âm thân thể căng chặt, sau đó nhìn thấy sư phụ, hắn cũng đã cởi hết quần áo, chỉ là tóc vẫn vấn gọn gàng, trâm ngọc đong đưa, thanh âm thanh thúy.

Sư phụ…… Không có mặc quần áo……