Chương 2: Đáp án là "Đồng ý"

Lăng Thư Âm ngây ngẩn cả người, nàng cứ nghĩ rằng ngay lập tức sẽ báo cho sư phụ người đến chính là mình, sau đó hai người cùng nghĩ cách thoát khỏi nơi này, nhưng nghe sư phụ nói xong, nàng nắm chặt tay, không dám cử động.

…… Song tu?

Sư phụ đang tu luyện Tuyệt Tình Đạo a!

Tuyệt tình tuyệt ái, không dính nhiễm chuyện nam nữ, nàng chưa từng thấy một nữ tu nào xuất hiện bên cạnh sư phụ, chứ đừng nói đến làm chuyện đó.

Môn phái của Lăng Thư Âm nổi tiếng về sử dụng binh khí, mỗi đệ tử khi nhập môn đều được lựa chọn loại binh khí của chính mình, trong binh khí lại phân ra thành ba loại là pháp khí, tiên bảo, thần binh.

Thần binh được sinh ra từ binh khí ngàn năm, chính bản thân nó cũng mang linh khí, đồng thời có “Đạo” của chính nó, vì vậy người lựa chọn thần binh nhất định phải lựa chọn “Đạo” giống với "Đạo" mà nó đã lựa chọn.

Bảo sư phụ song tu, đó chính là hủy đạo tâm của hắn, làm hắn không thể sử dụng thần binh Tuyệt Tình Kiếm, không khác gì tự chém cánh tay, đến lúc đó Thiên giới sẽ mất đi một nguồn sức mạnh lớn, quả nhiên Ma Tôn suy nghĩ thật nham hiểm.

Huống chi…… “Đạo” của sư phụ là tuyệt tình tuyệt ái, một thân chính khí lăng nhiên, cho dù vứt bỏ không cần thần binh để song tu, cũng tuyệt đối không thể làm chuyện vi phạm nhân luân, cẩu thả với tiểu đồ đệ mà mình tự tay nuôi dưỡng từ nhỏ.

Khó trách, khó trách!

Lăng Thư Âm móng tay đã cứa vào thịt, khó trách Chung Diệp lại cười như vậy với nàng!!

Nàng lại nhìn xung quanh sơn động, đường đi đen ngòm chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của vách đá, cũng không thể nhìn thấy bất kì bóng dáng kẻ nào.

Mà sư phụ còn đang đợi đáp án của nàng.

Hắn lại nhẹ nhàng ho khan một chút, thoạt nhìn khí sắc rất tệ, Lăng Thư Âm nhớ tới sư phụ nói hắn đã lập tâm thề với Chung Diệp, Chung Diệp không được tự bạo phân thân gây tai họa cho nhân gian, còn sư phụ buộc phải song tu, không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Lăng Thư Âm tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt trắng xanh, điều nàng biết hiện tại có lẽ còn nhiều hơn cả sư phụ, nhưng nàng không dám tùy tiện nói cho sư phụ, chủ ý của Chung Diệp chính là như vậy.

Nếu nàng nói cho sư phụ, sư phụ cự tuyệt song tu vì nàng, vậy thì sư phụ sẽ phải chịu phản phệ, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Nếu nàng không nói cho sư phụ, thật sự cùng sư phụ làm chuyện như vậy, dù xuất phát từ mong muốn bảo hộ nhân gian, nhưng một khi sự việc bất luân này bị người khác biết được, đều sẽ mang đến tai vạ ngập trời cho nàng và cả sư phụ……

Huống chi sư phụ là đệ nhất chiến thần ở Tiên giới, đứng trên vị trí cao như vậy, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm hắn, làm sao dám đi sai bước nhầm.

Lăng Thư Âm mồ hôi chảy xuống ròng ròng, mà sư phụ cũng không hơn là bao, Chung Diệp đã mang người đến, mà hắn lại cố nén không làm, hiện tại chịu tâm thề phản phệ, đau như trùy tâm.

Nhưng mặc dù đau đến như vậy, sư phụ vẫn như cũ không hề nôn nao, chỉ là thanh lãnh hỏi một câu: “…… Không biết là đạo hữu có gì băn khoăn?”

“Đạo hữu phải chăng đã có đạo lữ? Việc này đột nhiên xảy đến, thật sự là tai bay vạ gió đối với đạo hữu, tại hạ thực sự xin lỗi. Đợi việc này kết thúc, ta sẽ tới cửa bái phỏng, nếu đạo lữ của ngài có thể thông cảm, ta nguyện dâng tặng Thần Khí cùng pháp bảo, nếu đạo hữu đạo lữ không chấp nhận, ta nguyện tự hạ tu vi làm đệ tử quét rác ba năm để bày tỏ xin lỗi.”

Lăng Thư Âm há mồm, nàng nói không nên lời, nàng nhìn thấy sư phụ vươn tay lại phía mình, theo bản năng muốn lui ra phía sau, nhưng sư phụ chỉ nắm cổ tay của nàng để hóa giải đau đớn đến cốt tủy do tâm thề phản phệ, động tác của hắn thực nhẹ nhàng.

Hắn nhận thấy được Lăng Thư Âm cự tuyệt, tươi cười có chút chua xót, “Xin lỗi.”

Cúi người về phía Lăng Thư Âm.

Lăng Thư Âm không tiếp tục lùi lại mà chạm vào ngực sư phụ, lụa trắng theo đó rơi vào người nàng, chất liệu vải tinh tế, chạm vào mềm mại ôn nhuận, linh lực dao động tựa hồ là Thần khí.

Phát hiện Lăng Thư Âm vuốt lụa trắng, sư phụ giải thích cho nàng, “Đây là một phần của tâm thề, Chung Diệp sẽ gỡ xuống lụa trắng sau ba ngày, đến lúc đó ngươi mới có thể nói chuyện.”

Lăng Thư Âm gật gật đầu.

Khϊếp sợ lúc ban đầu qua đi, nàng dần dần có thể suy nghĩ cẩn thận mấu chốt vấn đề, việc này cũng không phải thực sự không có cách nào hóa giải.

Đôi mắt sư phụ bị lụa trắng che phủ, hắn không biết người tới là nàng Lăng Thư Âm, chỉ cho rằng nàng là một nữ tu bình thường ở Tiên giới.

Nếu sư phụ vẫn luôn không biết thì sao……?

Trước khi lụa trắng bị cởi bỏ nàng sẽ rời đi, không cho sư phụ biết được, vậy thì sư phụ sẽ chỉ cho rằng đó là một hồi sương sớm tình duyên, tuy rằng có tổn hại đến đạo tâm, nhưng không đến mức tu vi hoàn toàn mất hết, càng không đến mức rơi vào tình cảnh ngàn người chỉ trỏ.

Mà nàng cũng ngay lập tức phải tham gia tiên khảo, sau khi vượt qua kỳ thi, nàng sẽ được phân riêng một đỉnh núi cách sư phụ rất xa, cũng sẽ cách xa lời đồn vớ vẩn này.

Cho dù không thể giấu trời qua biển, nàng cũng có thể tự tại tiêu dao một thời gian, không để người khác tìm được nàng.

Lăng Thư Âm có chủ ý, lập tức kéo tay sư phụ viết chữ lên, nàng đυ.ng vào lụa trắng trên mắt sư phụ, vẽ cái dấu chấm hỏi.

Sư phụ ôm nàng vào trong lòng ngực, vì chống cự tâm thề, ôm thật sự chặt chẽ, Lăng Thư Âm hoảng hốt một chớp mắt, đột nhiên nhớ tới những lần ngồi trên đùi sư phụ chơi đùa khi còn nhỏ, không hiểu sao có chút thẹn thùng.

Hắn bị tâm thề tra tấn, có chút hoảng thần, chưa hiểu ý Lăng Thư Âm cho nên nàng đành phải tiếp tục viết.

Sư phụ chậm rãi hiểu ra ý của nàng.

“Buổi trưa ba ngày sau, lụa trắng sẽ tự giải.”

Lăng Thư Âm nhận được đáp án, nhẹ nhàng thở ra, nàng chủ động vươn tay, đè đè tay sư phụ.

Sư phụ từng nói, nàng không thể nói chuyện, nếu đáp án là "đồng ý”, ấn lòng bàn tay hắn một chút hắn sẽ hiểu.

Quả nhiên sư phụ hiểu rõ.

Hắn thở phì phò, ngẩn ngơ trong chốc lát, đột nhiên nhận được đồng ý, trong khoảng thời gian ngắn mờ mịt vô thố, giống như không biết nên làm gì.