Chương 3: Cảm giác kỳ quái

Lăng Thư Âm cũng không có kinh nghiệm gì.

Nàng tuổi còn nhỏ, các sư huynh sư tỷ đều hơn nàng cả trăm tuổi, khi tiếp xúc giống trưởng bối hơn là đồng môn, vì vậy nên nào có người nào nói cho nàng về việc song tu.

Những việc này đều là Lăng Thư Âm nghe được từ một đệ tử ngoại môn.

Lăng Thư Âm đi ngoại môn nghe giảng bài có quen với đệ tư này, tuổi của nàng ấy cũng xấp xỉ Lăng Thư Âm, rất hay nói, biết rất nhiều chuyện bát quái của Thần Sơn.

Nàng nói cho Lăng Thư Âm, Tuyệt Âm Tông tông chủ đã song tu với nhiều danh đệ tử, thải dương bổ âm, cho nên dung nhan bất lão; Thần Toán Tông Thạch Diệu Tiên Tôn và Diễn Nhạc Tông Kim Hoa Tiên Tôn đều bị nhốt trong bí cảnh hai mươi ngày sau đó lau súng cướp cò, đều vứt bỏ công pháp trước kia tu luyện, sửa thành công pháp tu song tu, từ đây tu vi đại tiến.

Lăng Thư Âm bái nhập phái Thần Binh Môn, trước khi nàng có được thần binh của mình, tu vi tiến bộ thật sự chậm, chính đệ tử ngoại môn này đã kiến nghị nàng song tu.

Nàng ấy nói chỉ cần tìm một nam tu có tu vi cao để song tu, tu vi sẽ tăng thực sự nhanh nhanh, một chút là có thể đột phá cảnh giới.

Lúc đó Lăng Thư Âm biết được tâm động cực kỳ.

Lúc ấy ngoại môn đệ tử không biết sư phụ tu Tuyệt Tình Đạo, còn khuyên Lăng Thư Âm tìm hiểu về đạo lữ của sư phụ, “Xem cảnh giới của sư phụ ngươi, bất luận nữ tu nào song tu với hắn, đều có thể đại trướng tu vi, hắn quả thực là tình nhân trong mộng của mọi nữ tu Tiên giới."

Lời này thật ra không hề nói sai.

Tuyệt Tình Kiếm là tuyệt thế thần binh, thế gian chỉ có một chiếc, trước đây chưa từng có người nào rút được nó, cho nên khi nghe đồn nói sư phụ tu vô tình đạo, rất nhiều người đều chỉ khịt mũi coi thường.

Cũng có rất nhiều nữ tu xinh đẹp muốn tạo quan hệ tốt với sư phụ, thường xuyên tặng linh thảo và linh dược cho đệ tử trong môn, Lăng Thư Âm là đệ tử sư phụ thân thủ nuôi lớn lại càng được nhiều ưu ái hơn người bình thường, các nữ tu đó thậm chí còn vơ vét các đồ vật hiếm lạ ở trần gian, thoại bản a, thức ăn a, quần áo trang sức vân vân đưa cho nàng.

Sau lại sư phụ cự tuyệt hảo ý của từng người, còn bảo Lăng Thư Âm trả lại đồ vật cho người ta, thoại bản hay quần áo trang sức còn dễ trả, nhưng thức ăn đều bị Lăng Thư Âm ăn hết vào trong bụng, Lăng Thư Âm không có cách nào, đành phải bị sư phụ xách đi theo đến nói xin lỗi với người ta.

Những nữ tu đó trước đây có bao nhiêu khuynh mộ hắn, lúc đó lại có bấy nhiêu căm ghét.

Lăng Thư Âm còn nhớ rõ một nữ tu xinh đẹp mặc xiêm y đỏ, nàng đối xử với Lăng Thư Âm tốt nhất, còn tặng cho Lăng Thư Âm một chiếc tiên bảo, ngày sư phụ dẫn nàng đi trả đồ ấy, nữ tu này vậy mà dám trực tiếp đâm một nhát kiếm vào ngực sư phụ.

Lăng Thư Âm hiện tại còn nhớ rõ lời nói của nàng ta ngày đó, nguyền rủa sư phụ học được tình yêu, ái đến sâu vô cùng, nhưng người hắn yêu thương không bao giờ đáp lại tình cảm của hắn.

Lăng Thư Âm cảm thấy lời nguyền rủa này quái quái, không yêu thì từ bỏ, đổi một người khác song tu là được.

Nàng nói như vậy với ngoại môn đệ tử, ngoại môn đệ tử gõ gõ nàng đầu: “Ngươi trong đầu rốt cuộc chứa cái gì vậy?"

Lăng Thư Âm không hiểu: “Chăm chỉ tu hành, thông qua tiên khảo, chẳng lẽ ngươi không như vậy sao?”

Ngoại môn đệ tử thực khϊếp sợ, nửa ngày sau mới nói, “Ta hôm nay rốt cuộc tin sư phụ ngươi rút đượcTuyệt Tình Kiếm, ngươi mỗi ngày được hắn dạy dỗ, nghe hắn giảng bài, cả ngày lẫn đêm đều học tuyệt tình tuyệt ái từ hắn, biến thành như bây giờ, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai có thể giả vờ.”

Lăng Thư Âm vẫn là không hiểu: “Nàng tavrốt cuộc vì sao lại đâm sư phụ a?”

Ngoại môn đệ tử nghẹn lời, nhướng mày với Lăng Thư Âm, biểu tình có chút ái muội, “Ngươi không biết song tu với sư phụ ngươi sảng như thế nào đâu, nàng cầu không được, cho nên hận sư phụ ngươi.”

“Song tu với sư phụ sẽ thực sảng sao?”

“Tất nhiên, ta cam đoan với ngươi.”

Trong lúc suy nghĩ nàng hỗn loạn, bàn tay sư phụ chậm rãi dừng trên eo Lăng Thư Âm.

Hắn là người chịu tâm thề, lại lớn hơn Lăng Thư Âm mấy ngàn tuổi, theo lý thường hẳn là càng hiểu chuyện nam nữ, hắn dùng lực đè lại vòng eo Lăng Thư Âm, kéo nàng về phía hắn đồng thời dán môi lên chóp mũi nàng.

Hắn không thể nhìn thấy, tất cả động tác đều bằng trực giác, khi đυ.ng vào chóp mũi nàng liền điều chỉnh vị trí, đặt môi lên gương mặt Lăng Thư Âm.

Hắn di chuyển chậm và thong thả, môi quá mềm, như đồ vật gì đó lông xù xù mềm mại, khiến cho Lăng Thư Âm hơi ngứa ngáy.

Sau đó sư phụ hôn đến môi nàng, một thứ cảm giác rất kỳ quái bỗng nhiên nảy sinh.

Lăng Thư Âm có thiên phú, khi còn nhỏ liền khai mở linh trí, cho nên có thể nhớ rõ rất nhiều sự tình mà người khác không nhớ được, nàng từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, ăn, mặc, ở, đi lại đều ở bên nhau, khi đó nàng thường thường ngồi ở trên người sư phụ đọc sách, chơi đùa cùng sư phụ, cũng đã từng ôm hôn sư phụ.

Tiến mặt lại gần, dán môi lên gương mặt của sư phụ, đây đều là những việc cực kỳ tự nhiên đối với Lăng Thư Âm.

Nhưng không hiểu vì sao giờ phút này nàng lại có cảm giác kỳ quái như vậy……

(Chương sau bắt đầu H)