Chương 26: Thần sơn

Trừu động một lúc lâu sau, sư phụ cuối cùng cũng bắn, Lăng Thư Âm hoàn toàn không có sức lực, cả người nằm ở trên giường, chậm chạp mà thở hổn hển.

Nàng tựa như dần dần hạ xuống từ trên đám mây khoái lạc, từng lỗ chân lông đều mệt mỏi thả lỏng, giờ phút này cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ôm sư phụ ngủ một giấc.

Sư phụ biết nàng mệt, sử dụng pháp lực giúp nàng thanh tẩy cơ thể, rồi tự tay mặc lại quần áo hoàn chỉnh cho nàng.

Lăng Thư Âm bị lộng nửa ngày như vậy, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn sư phụ, không biết vì sao cực kỳ muốn sư phụ ôm nàng.

Nàng sờ sờ trái tim xao động trong l*иg ngực, cảm thấy nơi đó như là bị mở ra, mềm đến rối tinh rối mù, nàng nói với sư phụ, “Sư phụ, ngươi có thể ôm con hay không?”

Nhưng mà sư phụ vốn dĩ đang ôm nàng mà.

Sư phụ nghe vậy liền ôm nàng chặt hơn một chút, sau đó hỏi nàng, “Giống như thế này sao?”

Lăng Thư Âm nghe được tiếng tim đập của sư phụ.

Nàng vùi đầu trong ngực sư phụ, hít một hơi thật sâu hơi thở của sư phụ, cảm giác hẳn là như vậy, nàng thực thỏa mãn.

Sư phụ mặc cho nàng ôm.

Hắn dư quang nắm bắt tình huống bên ngoài, hai chỉ hung thú vẫn đang giao triền.

Chúng nó giao cấu không biết ngày đêm, thậm chí có thể đến cả nửa tháng. Mà tiên khảo chỉ mười ngày nữa sẽ diễn ra, hắn đang suy nghĩ biện pháp thông hành.

Hắn vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng Lăng Thư Âm, giống như vẫn thường dỗ nàng đi ngủ hồi còn nhỏ.

Mà Lăng Thư Âm nằm trong ngực sư phụ, mặc sức tưởng tượng về tương lai sau khi vượt qua tiên khảo.

Lúc đó nàng sẽ được phân đến một đỉnh núi tại Cửu Châu làm Sơn Thần, được phàm nhân cung phụng, quan trọng nhất chính là, khi đó nàng sẽ có thể vĩnh viễn gắn bó với sư phụ.

Bọn họ có thể mỗi ngày đều làm chuyện như vậy, hì hì, thật tốt a.

Nhưng mà, nếu mỗi ngày đều làm chuyện như vậy, liệu có phải thật sự sẽ sinh ra một tiểu hài tử không nhỉ....

A, vậy thì bọn họ càng không được để những kẻ ở trung tầm Thần Sơn biết được, nàng phải che giấu sư phụ và tiểu hài tử, giấu ở nhân gian, không cho người khác biết.

Ừm……

Lăng Thư Âm có chút mệt nhọc.

Nàng còn muốn hàn huyên một chút với sư phụ trước khi đi ngủ, nàng nói: “Thật tốt nga……”

Cũng không biết là đang tán thưởng cái gì.

Lộ Triều nghe không hiểu, thò lại gần hỏi nàng, “Cái gì tốt?”

Lăng Thư Âm nói: “Sư phụ, tốt tốt.”

Lộ Triều đáy lòng mềm mại, cười cười, hỏi nàng, “Vậy ngươi thích sư phụ sao?”

Hắn không chờ được Lăng Thư Âm trả lời, nàng đã ngủ rồi.

Lộ Triều không tiếng động mà nhìn nàng hồi lâu, chờ nàng chìm vào ngủ mơ, sau đó ôm nàng đứng dậy.

Hắn muốn đưa nàng trở về trung tâm Thần sơn.

Lộ Triều bay thật sự mau, ngày đi nghìn dặm, bế Lăng Thư Âm vượt qua hết những trận pháp nguy hiểm.

Sau khi vượt qua khỏi trận pháp cuối cùng, tiến vào trung tâm Thần sơn, Lộ Triều dùng phép ẩn thân, đưa Lăng Thư Âm về đến gian phòng quen thuộc của nàng, sau đó bố trí trận pháp mà chỉ có nàng mới có thể ra vào, hắn mới rời khỏi.

Lộ Triều đi đến Tàng Thư Các, lật ký lục thông tin của các đệ tử, tìm tên của một đệ tử ngoại môn.

Đệ tử kia nhìn thấy Lộ Triều, kích động đến không gì sánh kịp, liên tục tán thưởng Lộ Triều anh dũng thiện chiến, mà Lộ Triều dùng quyền lực của Tiên Tôn buộc hắn lập tâm thề, cho hắn đủ tiên bảo và linh thạch, để hắn sửa tên đổi họ đi đến một môn phái khác tu luyện.

Lộ Triều cần dùng thân phận và tướng mạo của người này để tham gia tiên khảo với Lăng Thư Âm.

Đệ tử lập tâm thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay, chỉ coi như gặp được cơ duyên, cầm linh thạch và tiên bảo ngự kiếm rời đi.

Lộ Triều từ trong lòng ngực lấy ra một tiên bảo, nó có khả năng che giấu hơi thở của hắn, làm hắn thay đổi dung mạo thành đệ tử ngoại môn kia.

Nhưng tiên bảo chung quy là tiên bảo, chỉ có thể đã lừa gạt những người có tu vi không quá cao, vẫn cần phải tránh bị Tiên tôn khác gặp được.

Lộ Triều lấy thân phận của đệ tử ngoại môn, cùng đi theo mọi người đến diễn võ trường tu hành, đả tọa.

Bởi vì tái tạo đạo tâm mà tu vi của Lộ Triều đã giảm hơn một nửa, giờ phút này lại ngộ ra si tình đạo, cho nên tu vi tiến bộ cực nhanh, chỉ cần đả tọa nghỉ ngơi là có thể thăng tiến tu vi.

Hắn chậm rãi nghe được thanh âm của Lăng Thư Âm, “Ừm... ngươi lại đây một chút!”

Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng, thấy Lăng Thư Âm đứng bên cạnh mình, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Đệ tử ngoại môn bên cạnh thảo luận, “Đây là ai a? Sao ta chưa từng gặp ở Diễn Võ Trường nhỉ?”

“Nàng mà ngươi cũng không biết, nàng đệ tử chân truyền của Tiên tôn, bình thường đều tu luyện ở nội môn.”

“Chính là tiểu đệ tử tiên tôn cực kỳ sủng ái sao, ngươi nhìn tu vi của nàng, linh khí tinh thuần, ngay cả quần áo đều là tiên bảo, thật hâm mộ……”

“Ta cũng muốn làm đệ tử chân truyền của Tiên Tôn……”

Lăng Thư Âm nghe thấy bọn họ nói chuyện, có chút mất tự nhiên, nhìn chằm chằm Lộ Triều, trong ánh mắt mang theo một chút bất an.

Lộ Triều đứng dậy đi ra ngoài với nàng, Lăng Thư Âm nói: “Sư phụ, ngươi đang làm gì vậy?”

Lộ Triều nhìn vào chiếc nhẫn ngọc trên tay nàng, biết nàng đang cầm thần binh mà hắn ngày đêm nhuận dưỡng, cho nên mới có thể nhận ra hắn.

Lộ Triều nói: “Từ nay về sau sư phụ sẽ dùng thân phận này để tham gia tiên khảo với con.”

Xung quanh đều không có người, Lăng Thư Âm “Ồ” một tiếng, lại lần nữa đánh giá Lộ Triều, “Vẻ ngoài của sư phụ thay đổi nhiều quá……”

Lộ Triều hỏi nàng, “Thư Âm cảm thấy có gì không ổn?”

Lăng Thư Âm nói: “Thư Âm vẫn là thích nam tu xinh đẹp hơn.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~