Chương 27: Trung tâm thần sơn

Sư phụ có chút bất đắc dĩ, không tiếng động cười, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Lăng Thư Âm, chậm rãi mở miệng hỏi: “Con nhớ rõ chuyện ta đã dặn không?”

“Nhớ rõ, sư phụ sẽ không ra mặt, con sẽ mang nhẫn này đưa cho các tiên tôn khác, sau đó chờ con vượt qua tiên khảo, hai ta sẽ cùng nhau trở về phàm giới sinh sống.”

Sư phụ gật đầu.

Về sau hắn nhìn Lăng Thư Âm nghiêm mặt nói.

“Thuật dịch dung của sư phụ dựa vào tiên bảo, tuy rằng không dễ dàng nhận ra, nhưng ba người bọn họ vẫn có cảm nhận được hơi thở của ta, cho nên lần này lêи đỉиɦ Thiên sơn, chỉ có thể trông cậy vào một mình con, Thư Âm.”

“Còn mệt sao, con có muốn nghỉ ngơi thêm chốc lát?”

Lăng Thư Âm lắc đầu.

“Sư phụ không đến đánh thức con, chính là vì muốn con ngủ thêm một chút.”

Lăng Thư Âm tiếp tục lắc đầu, “Vậy sư phụ, bây giờ con sẽ đến đỉnh Thần sơn luôn sao?”

“Càng sớm càng tốt.”

“Vâng.”

Thấy Lăng Thư Âm phải đi, sư phụ duỗi tay nắm cổ tay của nàng, Lăng Thư Âm quay đầu lại, sư phụ lại mất tự nhiên mà buông lỏng tay ra, mà Lăng Thư Âm cũng không hề phát hiện.

Nàng nghe thấy sư phụ nói: “Trước kia sư phụ không muốn nói cho con những chuyện này, muốn để con vô tư vô ưu mà trưởng thành. Nhưng lần này lên trung tâm Thần sơn, sư phụ buộc phải nói với con. Ba vị tiên tôn đều lớn tuổi hơn ta, cũng càng lão luyện. Bọn họ đều cho rằng ngọc thủy sẽ truyền vào tay họ, ai ngờ sư phụ đột ngột xuất hiện, đoạt được chí bảo. Trăm ngàn năm qua bọn họ luôn nhìn chằm chằm ta, ta không thể đi sai bước nhầm dù chỉ một bước, vì vậy nên bây giờ cũng cần phải che giấu chuyện của hai ta. Xin lỗi con.”

Lăng Thư Âm nghiêm túc lĩnh hội từng câu nói của sư phụ, chỉ là lời xin lỗi cuối cùng làm nàng có chút thất thần, sư phụ vì sao lại xin lỗi, chẳng lẽ hắn cảm thấy hắn không nên giấu giếm sao?

Lăng Thư Âm không hiểu.

“Hai ngàn năm trước Vân Phù Tiên Tôn đến binh khí trủng, muốn rút Tuyệt Tình Kiếm, nhưng Tuyệt Tình Kiếm cự tuyệt nhận chủ. Vốn dĩ Thần Binh Môn do hắn sáng lập, nhưng sau chuyện này hắn đã vứt bỏ vị trí trưởng môn phái Thần Binh, tự lập một môn phái khác. Sư phụ lấy được ngọc thủy, trở thành tiên tôn, hắn ta luôn luôn muốn giao hảo với ta, thậm chí còn đề nghị con và thân sinh nhi tử của hắn kết thành đạo lữ.”

“Sư phụ, con không muốn kết thành đạo lữ với người kia.”

“Ừm.”

Lăng Thư Âm phản ứng, “A, sư phụ là nói, Vân Phù Tiên Tôn người này tâm cơ thâm hậu.”

Sư phụ nói: “Đúng vậy.”

Hắn đưa Lăng Thư Âm đi lên thang mây, xuyên qua các hòn đảo lơ lửng giữa khói mờ, đi đến dưới chân trung tâm Thần sơn.

Sư phụ nói, “Sư phụ chờ con ở đây.”

Lăng Thư Âm nói: “Được ạ.”

Nàng ngồi lên tấn phong thuyền, đi qua các đảo nhỏ, thực mau tiến vào giữa trận pháp, không còn nhìn thấy bóng dáng của sư phụ nữa.

Không biết qua bao lâu, tấn phong thuyền ngừng lại, nàng đáp xuống một địa điểm trống trải trên cao.

Nhìn lên trên là cánh cửa đi vào trung ương thần sơn, nguy nga, cao ngất, chỉ có thể nhìn thấy thang trời vô cùng vô tận, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối cùng là gì, người bình thường không thể đi lên, chỉ có thể đợi ở đây chờ tiên tôn truyền chỉ.

Lăng Thư Âm bước đến nơi đặt một chiếc trống khổng lồ gần đó, nàng cầm dùi trống đánh mạnh vào, tiếng trống liên miên, hướng bốn phương tám hướng tản ra.

Có một âm thanh vang vọng từ phương xa truyền tới.

“Người nào đánh trống đây?”

“Đệ tử Lăng Thư Âm!”

“Lăng Thư Âm?”

Thực nhanh lại xuất hiện thêm một giọng nói khác, là giọng nữ thanh lãnh, thậm chí có chút nghiêm khắc: “Nga, là tiểu đệ tử của Lộ Triều.”

“Ngươi có chuyện gì, sư phụ ngươi đâu?”

Lăng Thư Âm đứng ở phía dưới.

Nàng nhìn thấy bóng dáng thật lớn của ba người ẩn hiện giữa mây mù, bọn họ đứng xa xa xung quanh Lăng Thư Âm, đang âm thầm đánh giá nàng.

Lăng Thư Âm đứng tại chỗ, giống như con kiến bị lang hổ rình mò, không tự chủ được có chút phát run.

Nàng giơ chiếc nhẫn trong tay, “Sư phụ bị Ma Vương Chung Diệp gây thương tích, đang bế quan tu luyện, sư phụ bảo con mang trả lại ngọc thủy này.”

Không người đáp lại.

Nàng cảm giác được cánh tay của mình càng ngày càng nặng, thân thể cũng vậy, sau đó giọng nữ nghiêm khắc kia hỏi nàng: “Sư phụ ngươi ở nơi nào, đồ vật quan trọng như vậy sao dám bảo đệ tử mang đến đây, còn ra thể thống gì!”

Lại có giọng nói khác: “A, trên người Chung Diệp còn một sợi ma khí cuối cùng, hiện giờ ma khí biến mất, chắc chắn là ma khí đó đã liều mạng với Lộ Triều, khả năng Lộ Triều bị thương nặng thật, không thể tới được.”

Không ai nhận lấy chiếc nhẫn này, Lăng Thư Âm tiến thoái lưỡng nan, sau đó có một giọng nam trầm thấp giải vây giúp Lăng Thư Âm: “Sư phụ ngươi bị thương nặng không?”

Một sợi tiên khí nâng Lăng Thư Âm đang nửa quỳ đứng dậy.

Lăng Thư Âm đứng lên, căng da đầu đáp lại, “Sư phụ bế quan tu luyện giữa bí cảnh, không hề nói tình hình cụ thể với đệ tử, sau khi đưa nhẫn ngọc thủy cho đệ tử xong thì rời đi luôn.”

“Hắn đưa cho ngươi ở đâu?”

“Tông môn.”

“Việc này chờ hắn trở về thì bàn tiếp.”

Vẫn không có người lấy nhẫn.

Lăng Thư Âm nhìn con thuyền tấn phong bên cạnh, nàng đặt chiếc nhẫn lên một cái giá trên cao sau đó lui hai bước.

Nàng lui thật sự mau, cơ hồ ngay lập tức đến chỗ thang mây để trở về, nhưng một nguồn sức mạnh lớn ập đến ấn nàng xuống, “Ngươi đang làm gì?”

Lăng Thư Âm giãy giụa, “Ta đã trả lại ngọc thủy, các ngươi buông ta ra!”

“Lộ Triều dạy dỗ ngươi như thế này? Ta vừa mới nói, việc này chờ hắn trở về thì bàn tiếp.”

Lăng Thư Âm bị ấn xuống mặt đất, gương mặt đỏ bừng, nàng hoàn toàn không thể phản kháng, chân bắt đầu phát run, cảm giác khủng hoảng dâng lên.

Nàng làm sai gì sao? Rõ ràng nhóm người này chính là muốn có được ngọc thủy này a, hiện tại nàng đưa lại cho bọn họ chẳng phải vừa đẹp sao, tại sao lại ấn nàng?

Nàng hô hấp khó khăn, nhưng rất mau lại cảm thấy có thể hô hấp, nàng được buông ra.

Một đôi tay đặt lên vai Lăng Thư Âm, đỡ nàng lên.

Nam nhân với khuôn mặt hòa ái ôn thanh nói với nàng, “Đây cũng chỉ là một tiểu hài tử thôi, hai vị Tiên Tôn hà tất phải làm khó như thế.”

Âm khanh kia không phục: “Vậy ngươi nói xem ngọc thủy này nên xử lý như thế nào!”

Nam nhân chỉ là nói: “Trước đặt ở trung tâm thần sơn đi, nhị vị cảm thấy sao?”

Nữ nhân không nói gì, không đồng ý, cũng không phủ nhận.

Thanh âm còn lại suy nghĩ một lát, cuối cùng thu hồi lại trọng lực đè ép Lăng Thư Âm.

Hai vị Tiên Tôn lục tục rời đi, chỉ còn lại có nam nhân đỡ Lăng Thư Âm đứng lên, hắn nói, “Con có sao không, Thư Âm?”

Lăng Thư Âm mạc danh nổi da gà.

“Ngài là?”

Nam nhân mỉm cười nhìn Lăng Thư Âm, hắn nói, “Ta là Vân Phù.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~