Chương 28: Dặn dò

Lăng Thư Âm vừa xuống khỏi tấn phong thuyền đã thấy sư phụ vừa vặn đi tới trước mặt nàng.

Khoảng cách của hai người không gần không xa, nhìn nhau, rồi ăn ý mà cùng đi về phía nội môn.

Lăng Thư Âm vừa đi vừa nói chuyện: “Sư phụ, Tiên Tôn thật hung dữ, bóng dáng của bọn họ sao lại to lớn như thế, nói chuyện ong đến đau đầu, trước kia sư phụ nghe báo cáo và quyết định sự việc cũng giống như vậy sao?”

Sư phụ nói: “Ngẫu nhiên.” Tỏ vẻ hắn cũng sẽ như vậy.

Lăng Thư Âm tưởng tượng ra cảnh tượng này: Nàng quỳ trên mặt đất, hình chiếu thật lớn của sư phụ ở sau lưng nàng, tùy tay vung lên là có thể ấn chết nàng trên mặt đất……

Cho dù như thế, sư phụ cũng bất đồng với đám người kia!

Sư phụ vĩnh viễn là người tốt!

Nàng kết thúc tưởng tượng, đơn giản trần thuật lại sự việc phát sinh ở trung ương thần sơn.

Sư phụ tỏ vẻ: “Ta đã biết.”

Tiếp tục đi phía trước đi.

Hai người đi đến hiên cửa học viện, sư phụ xoay người lại dặn dò nàng.

“Con đã báo chuyện ta bị thương cho bọn họ, vì vậy nên việc bọn họ muốn làm nhất bây giờ là tìm hiểu xem thương thế của ta ra sao. Mà con là người mang ngọc thủy đến, nên chắc chắn bọn họ sẽ bắt đầu theo dõi con. Từ hôm nay đến tiên khảo, hai chúng ta sẽ tách ra hành động, con cứ sinh hoạt như ngày thường là được.”

“Bọn họ muốn theo dõi con ư, sư phụ?” Lăng Thư Âm nghe bắt đầu lo lắng, “Như thế chẳng phải chúng ta thực dễ dàng bại lộ?”

Sư phụ ôn nhu trả lời: “Bọn họ mỗi người đều tự làm theo ý mình, kiềm chế lẫn nhau, tuy rằng đều muốn biết địa điểm của Tuyệt Tình Kiếm nhưng khẳng định sẽ không biểu lộ ra, cho nên trong khoảng thời gian này còn an toàn.”

Sư phụ nhìn Lăng Thư Âm liên tục gật đầu ra vẻ đã hiểu, không khỏi cứng họng, có chút lo lắng nàng sẽ lỗ mãng.

Đi ra đến ranh giới giữa nội môn và ngoại môn, hắn càng thêm tinh tế mà dặn dò: “Mấy ngày tới sư phụ sẽ sẽ liễm tức trốn vào kết giới phù không, con chuẩn bị tiên khảo cho tốt, chúng ta 10 ngày sau gặp lại.”

“Đúng rồi, Thư Âm, mấy ngày nay tháng cuối hạ chuyển thu, linh khí dao động, ngươi tu hành chú ý đêm nằm dậy sớm, hấp thu linh khí thanh minh này……”

Tất cả tâm tư của Lăng Thư Âm đều dừng ở câu “10 ngày sau gặp lại”, chớp chớp mắt: “Buổi tối sư phụ không ngủ cùng Thư Âm sao?”

Sư phụ nghẹn lời, thật sự không biết những lời mình vừa dặn dò tiểu đồ đệ nghe lọt được bao nhiêu, trong mắt nàng tràn ngập chờ mong, giống như việc buổi tối ngủ cùng sư phụ là đại sự quan trọng nhất trên đời này vậy.

Thấy sư phụ cự tuyệt, Lăng Thư Âm không chỉ có không ý thức được bản thân đang không biết điều, ngược lại còn ủy khuất.

“Thì ra sư phụ muốn nói chính là ý này…… Từ đại chiến tiên ma đến nay, Thư Âm vẫn luôn đợi sư phụ trở về, còn ủ rất nhiều rượu trái cây chờ sư phụ trở về uống đâu……”

Trước kia Lộ Triều có mang một cuốn sách ghi chép cách ủ rượu về, thấy Lăng Thư Âm mân mê học theo, còn bảo nàng không nên quá tham luyến du͙© vọиɠ ăn uống, lấy tu hành làm trọng, không ngờ lần này nàng còn chuẩn bị rượu vì hắn.

Ở phàm giới, tướng quân thắng trận khải hoàn trở về luôn luôn được thiết đãi bằng yến tiệc, vàng bạc lụa là, không say không về.

Nhưng điều này không có ý nghĩa gì với Lộ Triều, hắn chiến đấu vì thiên hạ, vì đạo tâm của chính mình, mà hiện tại……

Lộ Triều mặc dù động tâm, nhưng cái gì cũng không nói, thậm chí không duỗi tay chạm vào nữ nhân hắn yêu thương.

Hắn chỉ là bình tĩnh mà nói: “Ta đã biết, hôm nay con về trước đi.”

Lăng Thư Âm hơi suy tư, vẫn quyết định lấy đại cục làm trọng, mang theo một chút ủy khuất về nhà.

Lộ Triều không dám bại lộ, chỉ dừng lại trong chốc lát, xoay người rời đi.

Nơi ở của Lăng Thư Âm được phân đến cách sư phụ cực kỳ gần, cho nên nàng năn nỉ sư phụ tạo một thông đạo trong động phủ của hắn, để nàng thuận tiện tiến vào trộm hấp thu linh mạch Thần sơn.

Lý do là như vậy, nhưng trong chuyện tu hành, Lăng Thư Âm thật sự không hề nghiêm túc tu hành.

Nàng chỉ ưng phủ đệ của sư phụ rộng lớn, tầm nhìn trống trải, quan sát được toàn cảnh núi non, rất thuận tiện cất giữ đồ vật.

Tỷ như rượu trái cây nàng ủ đã lâu.

Quả mơ quá chua, nhưng bỏ thêm một ít đường đem đi ủ, hương vị rất đặc biệt.

Nàng nghĩ sư phụ không tới, thật sự là lãng phí, liền nghĩ hay mình đến uống trước một chút, nhưng mới đem rượu đào ra không bao lâu, liền có người gõ vang cửa phòng nàng, Lăng Thư Âm có tật giật mình, cứng còng trong một chớp mắt.

Nàng trong lòng căng thẳng, lo lắng mấy Tiên Tôn kia đến hỏi chuyện, vội vàng thu thập đồ vật ra mở cửa.

Ngoài cửa là một đệ tử của môn phái khác.

“Thư Âm tiên tử, mấy ngày này ta vẫn luôn tìm ngươi ở Diễn Võ Trường nhưng không thể tìm thấy, lúc này mới tới tận nơi bái phỏng, dùng hạ sách như thế này, thật sự không hợp lễ tiết, nhưng tiên khảo sắp đến gần, thời gian không nhiều lắm, bất đắc dĩ đành phải làm vậy……”

Người nọ ở ngắn ngủi hàn huyên về lý do đến thăm, gương mặt đỏ ửng một cách đáng nghi: “Ta muốn đồng hành với tiên tử trong một đội, cùng nhau tham gia tiên khảo.”

Nàng nhìn vào thiếu niên môi hồng răng trắng, biểu tình hơi khẩn trương trước mắt, nội tâm không khỏi cảm thán.

Không hổ là Tiên Tôn, bịa ra lý do cho người đến tìm hiểu thông tin từ nàng thật nhuần nhuyễn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Sắp tới là phần triển khai cốt truyện, haizz nản ghê, tui chỉ thích edit H thuii