Chương 34: Bí thuật

Sầm Tử Du không biết Lăng Thư Âm ở tẩm điện của sư phụ nên hắn gõ cửa phủ đệ của Lăng Thư Âm.

Phủ đệ của nàng được phân phối theo tiêu chuẩn của đệ tử nội môn, có phòng sinh hoạt và phòng tu luyện độc lập, giống như một tiểu viện, trong sân có bố trí một trận pháp.

Trận pháp này tuy rằng không lợi hại bằng Thần khí, nhưng ít nhất có thể đỡ được một đòn chí mạng của Tiên tôn.

Nhưng Lăng Thư Âm nói xong câu đó, thiếu niên trước mặt bỗng đen mặt, trong không khí linh khí dao động thay đổi, trận pháp giống như bị chấn động.

Lăng Thư Âm chuẩn bị lui về phía sau, nhưng trước khi nàng kịp kéo xa khoảng cách, hắn ta đã bình ổn lại hô hấp, linh lực dao động cũng khôi phục bình thường.

Nàng nghe thấy giọng nói hơi gắt gỏng của Sầm Tử Du.

“Được lăm, Thư Âm tiên tử không thích ta, lấy lý do này cự tuyệt cùng đội với ta, tất nhiên là cực kỳ thỏa đáng hơn.”

Chính mắt thấy thiếu niên này từ âm trầm trở nên bình tĩnh như vậy, Lăng Thư Âm có chút sợ hãi, nàng thấy Sầm Tử Du tạm dừng một lát lại tiếp tục nói, “Trước khi đi, không biết tiên tử có thể cho tại hạ biết, ngươi có người tâm duyệt hay không?”

Lăng Thư Âm: “……”

Liên quan gì đến ngươi chứ?

Tuy rằng Lăng Thư Âm đã xác định nàng thích sư phụ, nhưng lời này không nên nói trước mặt người khác, huống chi người này thoạt nhìn không quá bình thường.

Có vẻ như hắn ta đã nhận ra sự trầm mặc của nàng, ánh mắt trở nên tàn khốc: “Là ai?”

Lăng Thư Âm phất tay áo: “Không thể phụng cáo.”

Sầm Tử Du lại lần nữa muốn bình ổn hô hấp, nhưng hô hấp hắn hỗn loạn, tĩnh mạch nghịch lưu, phải đỡ đầu gối điều tức.

Lăng Thư Âm nhân cơ hội này rời đi.

Ngay lúc nàng xoay người, có một trận gió thổi qua gương mặt nàng, nàng lập tức vận dụng tiên pháp né tránh, nhưng vẫn có một sợi tóc bị cắt xuống.

Nàng nhanh chóng lùi vào trong sân, lửa cháy cung đã nắm ở trên tay, còn thiếu niên kia đã vọt tới chỗ nàng vừa đứng, biểu tình bất thường.

Người này quả nhiên có vấn đề.

Nhưng đối phương cũng không tiến thêm một bước thế công.

Hắn hành lễ với Lăng Thư Âm.

“Tại hạ tâm duyệt tiên tử nhiều năm, hết thảy mọi việc đang làm, đều là vì muốn chúng ta được bên nhau.”

Lăng Thư Âm nghe vậy lông tơ dựng ngược, “Ngươi thích ta, cho nên ngươi tấn công ta, đây là đạo lý gì?”

Hắn tựa hồ cũng biết hành động vừa rồi của mình không ổn, lại hành lễ, “Xin lỗi, ta từ nhỏ đi theo phụ thân tu hành, rất ít tiếp xúc người ngoài, không biết cách ăn nói, ta cũng biết những hành động mình vừa làm là không đúng, nhưng mong tiên tử tin tưởng ta.”

“Tin tưởng ngươi cái gì?”

“Tất cả những chuyện ta làm, đều là vì muốn chúng ta được bên nhau.”

Một câu nói hai lần, Lăng Thư Âm sinh ra một loại dự cảm xấu, nàng không muốn tiếp tục dây dưa với người này, tựa như bị rắn rết theo dõi, thực không thoải mái.

“Ngươi tốt nhất hãy từ bỏ ý định này đi, ta sẽ không bao giờ đồng ý.”

Sầm Tử Du nghe vậy cười cười.

Xoay người rời đi.

Nụ cười kia càng khiến Lăng Thư Âm kinh hãi, nàng suy nghĩ một lát đuổi theo, muốn xem người này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Nhưng nàng không đuổi kịp.

Chỉ trong một chớp mắt, Sầm Tử Du không biết chạy chạy đi đâu.

Sầm Tử Du từ nhỏ được Vân Phù nuôi dưỡng ở trên Thần Sơn, Vân Phù hạ lệnh cấm, không cho hắn rời núi, nhưng Sầm Tử Du luôn hướng tới tự do.

Hắn chăm chỉ tu hành, cuối cùng có thể phá tan cấm chế của Vân Phù, trộm ngao du vân hải, cũng bởi vậy bị nhốt bí cảnh nhiều năm.

Sau khi được Lăng Thư Âm cứu ra, Vân Phù nghiêm khắc trách phạt Sầm Tử Du, Nhưng Vân Phù tiên tôn thiếu chút nữa phải chịu nỗi đau mất con, vì vậy nên không hề tạo cấm chế giam hãm hắn, ngược lại dạy cho hắn các kỹ năng bảo mệnh.

Hắn càng thêm lớn mật, trộm lấy tín vật của Vân Phù Tiên Tôn, chạy đến Tàng Thư Các học tập bí thuật.

Trong đó có loại bí thuật này.

Thiếu niên ẩn thân dưới bóng cây, dùng tay làm dao cắt vào cổ tay trái của mình.

Khuôn mặt hắn lãnh đạm, tay phải buông ra, một bó sợi tóc theo gió bay xuống, sau đó kỳ dị mà chui vào miệng vết thương đang không ngừng đổ máu trên tay hắn, cuối cùng biến mất, vết thương cũng dần dần khép lại.

Hắn thử điều khiển suy nghĩ, trong đầu đã hiện lên bóng dáng mơ hồ của Lăng Thư Âm.

Thuật pháp này dùng máu của người thi pháp làm vật dẫn, có thể nhìn trộm hành tung của người khác, ngay có pháp lực cao cường như tiên tôn chưa chắc đã nhận ra.

Hắn nhìn thấy Lăng Thư Âm đang tìm hắn.

Sầm Tử Du cười ha ha.

Lăng Thư Âm trở về phòng của nàng một lúc, sau đó đi ra khỏi phủ đệ, đến phòng Lộ Triều Tiên Tôn.

Sầm Tử Du vẫn luôn biết thầy trò hai người thân như cha con, nhưng hắn nhìn thấy Lăng Thư Âm trực tiếp nghỉ ngơi trong phòng Lộ Triều, vẫn có chút không thoải mái.

Nàng ngủ cả ngày.

Ngày kế, nàng đi Diễn Võ Trường tu luyện mấy canh giờ.

Tiên khảo sắp tới, nàng chắc chắn phải thành đội với ai đó, nhưng mấy ngày này nàng không hề tiếp xúc với bất kỳ ai.

Không sao, Sầm Tử Du nghĩ, hắn có thể chờ, dù sao hắn đã đợi một trăm năm, chậm hơn một chút cũng không sao.

Chắc chắn có thể biết người nọ là kẻ nào.