Chương 37: Đê tiện

Lộ Triều chỉ chần chờ một lát liền trực tiếp thừa nhận, “Đúng vậy”.

Ban đầu hắn cũng không cảm thấy có bất luận điều gì không ổn.

Sau đó hắn nhận thấy Lăng Thư Âm vẫn bất động, chỉ đáy mắt có ý cười tràn ra, lúc này mới dần dần bị biểu cảm cười như không cười của nàng làm xao động, có chút đỏ mặt.

Lăng Thư Âm chôn trong ngực hắn dụi dụi, giọng nói như mèo con làm nũng, “Sư phụ…… con rất nhớ ngươi nha…… Có thể thân thân sao?”

Đáy lòng Lộ Triều ngọt ngào.

Hắn ngồi tại chỗ, bị thiếu nữ bổ nhào vào trong ngực, cánh môi nàng xẹt qua một nụ hôn chuồn chuồn nước, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì: “Sư phụ con còn mang cả điểm tâm cho ngươi, là tự tay con làm đó, ngươi mau nếm thử……”

Nàng giương cung bắn chết yêu thú, xách váy chiến đấu với sáu người vây công, đều không quên hộp đồ ăn trong tay, nhưng lúc mở hộp ra, điểm tâm đã bị chấn động làm rơi rớt tan tác, trái cây cũng bị linh khí làm vỡ, tất cả đều không thể ăn.

Lăng Thư Âm cực kỳ thương tâm: “Sao lại như thế này……”

Lộ Triều xếp ngay ngắn lại những mảnh điểm tâm tan tác, ôn nhu an ủi nàng, “Lần sau đến lượt sư phụ làm điểm tâm cho Thư Âm, được không?”

Lăng Thư Âm cắn môi dưới.

Nàng ôm bả vai Lộ Triều, đôi mắt rất sáng: “Vốn dĩ có năm quả mơ, con định cho sư phụ ba quả, để trả lời vấn đề lần trước sư phụ hỏi con……”

“Thư Âm chính là thích sư phụ như vậy.”

Lộ Triều hơi ngẩn ra một chút.

Lăng Thư Âm đếm đầu ngón tay tiếp tục nói, “Thư Âm đã biết thích là gì, thích sao, chính là Thư Âm muốn mãi mãi ở bên cạnh sư phụ, cùng chung sống với ngươi, song tu với ngươi, kết thành đạo lữ, mỗi ngày thức dậy là có thể nhìn thấy ngươi, cũng muốn sư phụ cũng thích Thư Âm.”

Nàng học tập lời nói của Sầm Tử Du, học một suy ba “Thư Âm cũng không muốn sư phụ thích nữ tu khác, sau này bên cạnh sư phụ chỉ được phép có một mình con.”

“Sư phụ ngươi thấy con nói đúng không?”

Nàng vừa nói vừa thân mật dụi vào người sư phụ, đến cuối cùng trực tiếp ngồi vào lòng hắn, hai tay đặt lên vai hắn.

Sư phụ vươn tay ôm lấy nàng từ sau lưng, cười rộ lên rất đẹp, nhưng hắn cũng không có tiến thêm một bước.

Không hôn nàng, hoặc là vươn tay đυ.ng vào thân thể của nàng, điều này khiến cho Lăng Thư Âm cảm thấy……

Nàng vẫn chưa đưa ra được đáp án tiêu chuẩn.

“Con trả lời chưa đúng sao, sư phụ……”

Nàng giống như một chú thỏ con đang cụp tai xuống, đôi mắt có chút ướŧ áŧ, vẻ mặt mất mát. Lộ Triều hoảng loạn hai tay đỡ lấy gương mặt nàng, “Không phải không đúng, Thư Âm, con nói như vậy sư phụ thật sự rất vui……”

Hắn nắm tay nàng đặt lên ngực của mình, “Sư phụ thực sự rất vui.”

Lăng Thư Âm ngước mắt nhìn hắn, “Gạt người, vậy vì sao sư phụ không hôn con?”

Lộ Triều nghẹn lời.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó hơi chua xót mà mở miệng, “Sư phụ cảm thấy mình thật đê tiện.”

Lộ Triều nghẹn lời.

Hắn hít sâu một hơi, về sau có chút chua xót mà mở miệng, “Sư phụ cảm thấy mình thật đê tiện.”

“Con còn nhỏ tuổi, vẫn còn nhiều ỷ lại dựa dẫm vào sư phụ, nên rất dễ dàng cho rằng tình cảm đó là tình yêu.”

Lăng Thư Âm muốn giải thích, nhưng sư phụ lắc đầu, “Đợi đến khi con phát hiện sư phụ không thú vị, gặp được người mình ái mộ, có lẽ con sẽ hối hận, tới lúc đó, con thích một người khác, ta……”

Hắn không tiếp tục nói, cố ý để lại cho Lăng Thư Âm vô hạn suy nghĩ.

Nàng bắt lấy vạt áo sư phụ, dáng vẻ hơi kích động, gương mặt nhiễm một rặng đỏ ửng: “Nếu con thích người khác, có phải sư phụ sẽ vẽ ra một trận pháp để cầm tù con, bẻ gãy thần binh của con, đánh tan tu vi của con, khiến cho con vĩnh viễn không thể chạy thoát, hửm?”

Lộ Triều có chút bất đắc dĩ, ngơ ngẩn nhìn nàng hồi lâu.

“Thư Âm, sư phụ dưỡng dục con trăm năm, là hy vọng con có thể tiêu dao mà sống, tìm được một lang quân lưỡng tình tương duyệt, cả đời bình an trôi chảy. Thầy trò lσạи ɭυâи, chịu nghìn người phỉ nhổ, vốn dĩ con không nên phải chịu đựng, chỉ là bởi vì sư phụ cưỡng cầu. Nếu có một ngày Thư Âm cảm thấy bối rối vì chuyện này, hay là là phát hiện sư phụ bất quá là chỉ là một nam nhân đê tiện, muốn xa rời ta đến với người khác, sư phụ làm sao có thể trách con?”

Lăng Thư Âm thấy khó hiểu, nhưng cũng cảm giác hẳn là mình đã hiểu.

Nàng được sư phụ nuôi lớn, tu vi cũng là nhờ sư phụ dạy dỗ mà có được, thần binh là sư phụ chỉ điểm đi tìm. Sư phụ tựa như một con chim ưng mẹ cần mẫn, vì mong muốn chim non là nàng có thể sống tự tại ngao du mà hao tổn tâm huyết, tất nhiên trân quý đôi cánh của nàng hơn bất kỳ kẻ nào khác, không có khả năng thân thủ bẻ gãy cánh của nàng.

Cho dù nàng dùng đôi cánh đó để rời khỏi hắn.

Nàng cuộn tròn người trong lòng sư phụ, duỗi tay ôm lấy bả vai sư phụ, thò lại gần hôn hôn chóp mũi sư phụ.

Trong khoảnh khắc này đột nhiên Lăng Thư Âm cảm thấy có chút bi thương, không hiểu vì sao, cứ như vậy rơi xuống một giọt nước mắt.

Sư phụ thở dài ôm nàng vào lòng, dịu dàng vỗ lưng nàng giống như dỗ dành tiểu hài tử, ngược lại càng khiến Lăng Thư Âm cảm thấy khó chịu, nước mắt liên tục rơi.

Vì sao nàng lại khóc……

Lăng Thư Âm nói, “Con sẽ không rời khỏi sư phụ, cũng sẽ không thích người khác, sư phụ đừng nói như vậy, con sẽ không rời khỏi ngươi, sư phụ đừng đuổi con đi……”

Lộ Triều muốn trấn an nàng, nhưng Lăng Thư Âm gắt gao ôm lấy hắn không buông tay.

“Vì sao sư phụ phải nói như vậy, vì sao sư phụ thích con thì thâm trầm dày nặng như vậy, con thích sư phụ lại nông cạn tuỳ tiện như thế, chẳng phải sư phụ cũng là lần đầu tiên thích một người sao, dựa vào đâu ngươi có thể tùy ý giẫm đạp tâm ý của con……”

Lộ Triều định nói đó là bởi vì hắn đã sống đến hai ngàn năm, một chữ tình này, đã khiến hắn mê mang cả ngàn năm, cũng mất cả ngàn năm mới ngộ ra. Mà Lăng Thư Âm không giống như vậy, nàng vừa mới thông suốt, còn rất nhiều thứ chưa hiểu rõ, cho nên có thể hối hận.

Nhưng Lộ Triều cũng không phản bác.

Thanh âm của hắn trầm thấp mà ôn nhu.

“Thư Âm nói đúng……”

“Là sư phụ nói lỡ.”