Chương 6: Đạo tâm (hơi H)

Lăng Thư Âm nghĩ như vậy, đáy lòng cũng bịt kín một tầng âm u, cho nên mặc dù song tu là thật sự rất vui sướиɠ, mỗi một lần cắm vào đều mang theo tinh thuần linh lực dũng mãnh rót vào thân thể của nàng, nhưng Lăng Thư Âm lại cảm thấy như đang chịu khổ hình, nội tâm có chút chua xót.

Đặc biệt là lúc sau, nàng rõ ràng cảm giác được linh lực của sư phụ rối loạn, bởi vì hắn lâm vào tìиɧ ɖu͙© mà đạo tâm bị hao tổn, có một lát mất khống chế, thao Lăng Thư Âm đến phát đau.

Nàng không tự chủ được mà lớn tiếng rêи ɾỉ, bởi vì không thể nói chuyện, cho nên chỉ có thể phát ra dồn dập tiếng thở dốc, phí công mà nắm lấy bả vai sư phụ.

Ngẫu nhiên, sư phụ cũng sẽ khôi phục thanh minh, sau đó lại trầm mê trong bể dục, hai loại trạng thái này cứ đứt quãng xuất hiện.

Hắn cố gắng nhẫn nại chịu đựng, thế cho nên giờ phút này lại càng bị phản phệ nặng nề, dường như không chịu nổi mà phóng túng chính mình, nhưng càng như vậy đạo tâm lại càng bị hao tổn.

Lăng Thư Âm cảm nhận được hết thảy, lại không có cách nào để giúp sư phụ, chỉ có thể phối hợp với động tác của hắn, nỗ lực bao bọc căn cực đại dươиɠ ѵậŧ kia, chờ đợi kết thúc.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, sư phụ nằm trên người Lăng Thư Âm, gương mặt bị mái tóc dài che phủ, Lăng Thư Âm không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ có thể cảm giác có một luồng linh lực nồng đậm hội tụ trong linh phù, tẩm bổ thần hồn của nàng.

Cứ như vậy một lúc lâu sau, sư phụ chậm rãi ngồi dậy từ trên người nàng, duỗi tay tạo một cái vô trần quyết giúp Lăng Thư Âm làm sạch sẽ.

Lăng Thư Âm có chút lo lắng về trạng thái của sư phụ.

Hắn không dùng phép với chính mình, cả người vẫn là bộ dạng xộc xệch chán chường, ngồi tại chỗ trầm tư.

Lăng Thư Âm rất khó chịu, nàng không biết nên làm gì, cũng không dám tùy tiện tiến lên, nàng ngồi dậy ngồi bên cạnh sư phụ, muốn nói cái gì đó.

Đầu tiên là lo lắng về đạo tâm của sư phụ, không biết đạo tâm của sư phụ đã bị hao tổn đến mức nào, còn có thể rút Vô Tình Kiếm được hay không.

Thứ hai là lo lắng cho sư phụ.

Người khác chỉ biết sư phụ vân đạm phong khinh, cứu tế thương sinh, lòng có đại ái, nhưng nàng từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, biết sư phụ cũng là có bối rối.

Hắn tu vi đang gặp bình cảnh, rất khó tiến bộ, mấy năm nay đều dựa vào Vô Tình Kiếm chống đỡ.

Nếu Vô Tình Kiếm không hề nhận chủ, hắn chỉ có thể vứt bỏ ngàn năm tu vi, thay đổi con đường tu luyện, chuyện này còn đau đớn hơn cả gϊếŧ hắn.

Huống chi Ma Tôn Chung Diệp buộc hắn thành lập tâm thề ngoan độc đến như vậy, rõ ràng có ý muốn làm nhục sư phụ, mà sư phụ vì suy nghĩ cho nhân gian, không thể không làm theo, chỉ có thể mặc người chà đạp.

Lăng Thư Âm nhẹ nhàng chạm chạm vào cánh tay sư phụ, cũng làm phép giúp hắn thanh khiết cơ thể.

Sư phụ ngẩng đầu, lụa trắng trên mặt lay động, tóc đen đong đưa, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng cao không thể phàn như vậy, khiến nàng kính sợ và tôn trọng.

Mãi đến lúc này, sư phụ mới bừng tỉnh ý thức được Lăng Thư Âm tồn tại, ngây người trong chốc lát, ôn nhu nói, “Ngươi có khỏe không?”

Lăng Thư Âm nhấp nhấp môi, không nói lời nào.

Sư phụ cũng không hề hỏi, nhất thời vô ngữ.

Hắn lại đã ngây người một lúc lâu, sau đó chậm rãi xoay người, bởi vì không thể nhìn thấy Lăng Thư Âm nên chỉ như nói với hư không: “Đạo hữu lần đầu tiên làm chuyện song tu, là bởi vì trong lòng có người thương, nên lúc ban đầu mới mâu thuẫn như vậy?"

Lăng Thư Âm thong thả cầm tay sư phụ, viết chữ “Không”.

Sư phụ nắm tay nàng tinh tế vuốt ve, Lăng Thư Âm đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy.

Sư phụ đang làm gì đây?

Sao đột nhiên hắn lại như tinh thông chuyện tình yêu mà hỏi nàng vấn đề này?

Lăng Thư Âm giãy giụa tay, lại viết, “Vì cái gì hỏi như vậy?”

Nàng viết xong, sư phụ lại không lập tức trả lời, mà là trầm mặc thật lâu sau.

Lâu đến mức Lăng Thư Âm nhận thấy có gì đó không thích hợp, trong lòng kinh hoàng, nàng nghe thấy sư phụ đột nhiên hỏi nàng: “Nếu không có đạo lữ, cũng không có người thương, vì sao lúc đó ngươi lại như kháng cự như thế, lại vì sao cuối cùng đáp ứng, cũng yêu cầu phải rời đi trước?”

Lăng Thư Âm tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong lòng hoảng hốt, theo bản năng trốn về phía sau, mà sư phụ cũng không có ngăn lại nàng, chỉ là nhàn nhạt nói, “Nét chữ liền mạch, đốn mặc thành điểm, chữ ngươi viết, chính là do ta dạy."

Lăng Thư Âm liên tục lắc đầu, nàng cực lực muốn phủ nhận, cố gắng lùi thân thể ra phía, nhưng mà sư phụ trực tiếp cầm cổ tay của nàng, kéo nàng vào trong ngực, bàn tay vươn ra muốn chạm vào mặt nàng.

Lăng Thư Âm vội vàng né tránh, nhưng nàng càng trốn, liền càng bại lộ chính mình, sư phụ ngừng tay, không hề nhúc nhích.

Lăng Thư Âm không biết làm sao bây giờ.

Nàng quá ngu ngốc, chưa gì đã bại lộ, nàng cho rằng mình viết đã đủ nhanh, thay đổi cách viết, không hề có sơ hở, chỉ là lúc này mới nhớ tới câu hỏi thứ nhất của sư phụ.

Ngay từ đầu hắn đã hoài nghi.

Lăng Thư Âm tận mắt thấy linh khí quấn quanh người sư phụ vẩn đυ.c, Vô Tình Kiếm hiện ra, sâu kín phát ra ánh sáng, nó muốn chặt đứt kết nối với sư phụ, khiến sư phụ nôn ra máu.

Không, không, Lăng Thư Âm muốn rót lại luồng linh lực vừa nhận được vào cơ thể sư phụ, giúp hắn có thể kết nối với Vô Tình Kiếm một lần nữa.

Như muối bỏ biển.

Ngay cả chiến thần có sức mạnh gần như lớn nhất tiên giới như sư phụ cũng không có cách nào vãn hồi, nàng càng không thể giúp ích gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Tình Kiếm dần mất đi ánh sáng, cứ như vậy mà rơi xuống mặt đất