Chương 85: Chương cuối

Trương Nhai nghe xong còn tưởng Chu Trạch An không muốn sống nữa.

Cậu vẫn nhớ rõ câu chuyện làm trọng thương chú rắn khổng lồ cầm nhầm một nửa nội đan trong nhật ký của pháp sư trừ yêu lúc trước, bèn hỏi.

Chu Trạch An lập tức giải thích bệnh viện liên minh tiến hành phẫu thuật rất an toàn, không khác gì cấy ghép gan ở con người, mà thao tác phẫu thuật cho yêu quái lại càng giản tiện.

"Vậy lấy đi một nửa nội đan, anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Trương Nhai lo lắng hỏi.

"Em quên rồi sao? Sau chuyện năm xưa, trong cơ thể anh vẫn luôn chỉ có nửa viên." Chu Trạch An nhắc lại, đồng thời nói rõ chi tiết bệnh viện liên minh cấy ghép giải phẫu nội đan như thế nào.

Yêu quái cố chấp hơn loài người, nhận định chuyện gì sẽ là trọn đời trọn kiếp, mà một đời của yêu quái lại quá dài so với sinh mệnh ngắn ngủi của con người. Nên để xúc tiến quan hệ hài hòa giữa hôn nhân và tình yêu của yêu quái và con người, liên minh yêu quái chú trọng nghiên cứu, phát minh hạng mục giải phẫu này, trải qua nhiều năm thí nghiệm lâm sàng cuối cùng có thể áp dụng phổ biến rộng rãi. Ít nguy hiểm, nhiều lợi ích, từ đó bạn lữ là con người của yêu quái có thể đồng thọ, cả hai chia sẻ chung một sinh mệnh.

Lúc Chu Trạch An hẹn phẫu thuật, bác sĩ yêu cầu hắn trấn an được cảm xúc của bạn tình. Vì lúc trước có rất nhiều bạn lữ của yêu quái là con người đều cho rằng chuyện phẫu thuật này như nghi thức tự sát kính dâng, nên trong tiềm thức họ sinh ra tâm lý bài xích, dẫn đến việc sau khi cấy ghép, phản ứng bài dị kéo dài rất lâu.

Trương Nhai nghe Chu Trạch An miêu tả quá trình cấy ghép giải phẫu nội đan xong, vẫn vô cùng lo lắng: "Ca phẫu thuật này có nguy hiểm không? Nhỡ bác sĩ lỡ tay làm hỏng nội đan của anh thì sao? Sau khi phẫu thuật, mỗi người một nửa, liệu có xuất hiện tình trạng em hút sạch tinh lực của anh như lúc trước không?"

"Không sao, đừng lo lắng. Nội đan không dễ bị hư hao. Kiếp trước em là pháp sư trừ yêu làm anh trọng thương nhưng cũng không phá hỏng được nó, đúng không? Với lại loại phẫu thuật này trước giờ chưa từng có sai sót. Nhai Nhai, là một người hiện đại, em phải tin tưởng vào khoa học." Chu Trạch An nghiêm túc khuyên nhủ.

Trọng điểm của Trương Nhai đi chệch trong nháy mắt. Cậu là một con người, ấy vậy mà lại bị yêu quái dạy dỗ là phải tin tưởng khoa học??? Nghĩ sao cũng thấy sai sai...

"Vậy... Chia một nửa nội đan cho em rồi, sau này anh có thể sống bao lâu?" Trương Nhai do dự hỏi.

"Trông vào tu hành và tạo hóa vậy. Yêu quái không có tuổi thọ trung bình, sống lâu hay chóng chết đều do ý trời. Cùng hang với anh có một tên tu luyện thành yêu tinh, sống được hơn trăm năm đã ngủ đến chết luôn rồi. Mà sau khi mất một nửa viên nội đan nhưng anh cũng sống gần trăm năm đấy thôi."

"Ừm." Trương Nhai gật gật đầu, như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên nhận ra, "Vậy sau khi làm phẫu thuật, có phải chúng ta không thể muốn làm là làm như bây giờ nữa không? Việc ân ái rất hao tổn tinh lực đúng không? Nếu ép khô anh thì sao?"

"Kìm nén mới dễ đoản mệnh!" Chu Trạch An vừa nói vừa vò mông Trương Nhai.

"Anh Chu của em được em điều giáo, ngày càng cởi mở phóng khoáng hơn rồi." Trương Nhai cười trộm, "Được rồi, vậy chọn ngày để làm phẫu thuật đi."

"Em đồng ý?" Chu Trạch An còn tưởng mình phải khuyên nhủ thêm một lát nữa.

"Đồng ý chứ." Trương Nhai không hiểu cho lắm, "Ngại gì mà không đồng ý?"

Chu Trạch An thuật lại lời bác sĩ cho cậu nghe một lần, Trương Nhai buồn cười lắc đầu: "Không tiếp nhận ý tốt của người yêu mới là dở hơi."

"Không phải em chưa từng nghĩ đến vấn đề này." Trương Nhai nghiêm túc nhìn Chu Trạch An, "Em lo sau này mình có tuổi rồi, mà anh vẫn là dáng vẻ này. Chúng ta già yếu suy giảm chất lượng làm không nổi thì thôi chưa nói, anh xem anh thích em đến vậy, lỡ em chết đi, anh cô độc biết bao."

"Đúng vậy, đi đâu tìm được bé dâʍ đãиɠ như em."

Trương Nhai thỏa mãn gật đầu, Chu Trạch An nói cậu dâʍ đãиɠ hoàn toàn là khen ngợi cậu.

"Em không giống mấy tên bạch liên hoa trong tiểu thuyết, ngăn cản người yêu chỉ vì thỏa mãn bản thân. Em ích kỉ lắm, em chỉ muốn luôn bên anh thôi, chỉ cần anh cần em."

"Ừ. Anh cần."

"Em cũng cần. Nhất là chỗ này, cực kỳ cần!!!" Trương Nhai đứng đắn chưa được 3 giây lại bắt đầu uốn éo mông phát da^ʍ.

"Về nhà hãy làm?" Chu Trạch An thương lượng. Không thể trách hắn là một lão yêu quái già cui bảo thủ được, vì nếu làm ở văn phòng, nhất định sẽ khiến hắn dễ dàng phân tâm trong công việc, sẽ hở ra là nhớ lại chuyện đã phát sinh với tiểu yêu tinh nhà mình trong căn phòng làm việc này.

"Về nhà phải làm tám lần!"

"Hai lần. Trước khi phẫu thuật phải giữ tình trạng cơ thể em thật tốt, không thể chịu mệt nhọc."

"Không mệt đâu mà. Vậy sáu lần? Sáu lần có được không?"

"Hai lần. Thời gian mỗi lần anh sẽ kéo dài thêm?"

"Ba lần! Tóm lại là phải ba lần!!! Nếu ít hơn em sẽ cưỡиɠ ɠiαи anh ngay tại đây!" Mặt mũi Trương Nhai tràn đầy vẻ không tình nguyện, uy hϊếp mà không có khí thế gì.

"Được." Chu Trạch An cười đồng ý, "Vậy để về nhà nhé."

"Ừm! Đi về nhà!"

End chính văn.