Chương 21: NGÀY 21

Buổi tập luyện sáng vẫn chưa diễn ra đến một tuần, nhưng những Goblins nhìn có vẻ hữu dụng xuất hiện khá nhiều.

Như tôi nghĩ, bởi vì thiên nhiên là một môi trường sống khắc nghiệt, hoặc có lẽ do chúng tôi thuộc chủng loài sớm phát triển, những Goblins trải qua chương trình rèn luyện chiến binh trở nên mạnh hơn đáng kể. Chương trình tập luyện này là thứ gì đó mà tôi tạo ra nhờ những phần hữu dụng tôi lượm nhặt được từ những máy chủ của công ty trước khi tôi chết.

Hiện giờ thì có một vài thuộc hạ đã có thể hạ được Rắn đêm. Kể cả những tên tệ nhất cũng có thể tự mình gϊếŧ được Thỏ sừng.

Bọn Goblins này, mới vài ngày trước còn chẳng thể tự kiếm được thức ăn cho bản thân, thì bây giờ có thể tự xoay sở rồi. Tôi có thể cảm thấy cực kì tự hào về chuyện này như là thầy của họ.

Goblin trưởng lão và bọn tay chân của ông ấy thấy kết quả hết sức kinh ngạc, và rồi họ nhìn tôi với những ánh mắt đầy tình cảm cũng như kinh sợ. Tôi nghĩ sự đối đãi đặc biệt khá tiện dụng, nhưng cũng hơi phiền. Ờ thì, nó cũng chẳng làm ảnh hưởng xấu gì đến tôi nên tôi cũng phớt lờ nó đi.

Khi Mặt trời lên đến đỉnh, tôi đích thân tập luyện với những Goblins, tôi dành ra cả ngày làm thế. Bằng cách này, tôi có thể nắm rõ được kĩ năng của từng người. Tôi cũng có thể nắm bắt được điểm yếu cũng như những thói quen tật xấu để chỉ dạy lại cho họ đúng cách. Thêm nữa, có thể tìm ra được kẻ mạnh nhất cũng rất hữu dụng, và trên hết là nó giúp tôi mạnh lên. Trong thế giới khắc nghiệt này, có một cơ thể cường tráng cũng đâu có hại gì. Đó là lý do mà tôi nghĩ rằng 38 trận đấu liên tiếp là một bài tập tốt.

Sau buổi tập, tôi nhận ra rằng Gobukichi và Gobumi-chan, trong thế hệ của họ, đều đứng cao hơn so với những kẻ khác.

Nói về thành quả của Gobukichi từ những bài tập hiện tại, có vẻ như cậu ta đã học được cách kiềm chế sức mạnh đòn tấn công của mình để không gây tai nạn. Những sinh vật của thế giới này có vẻ như sẽ thay đổi dựa vào sự tác động trực tiếp của họ khi trong một đội. Bằng cách gϊếŧ kẻ thù, họ có được kinh nghiệm để tăng cấp độ, và dẫn đến sự hình thành của một cơ thể trâu bò đầy bất ngờ nhờ những bí ẩn của thế giới này.

Vào thời điểm hiện tại, nếu tôi không sử dụng những kĩ năng của mình thì cậu ta đúng là một đối thủ khó xơi. Nếu toàn bộ Goblins trừ Gobumi-chan và tôi ra xếp hàng để thách thức cậu ta theo từng lượt, dám cá rằng sẽ chẳng có đứa nào thắng được.

Gobukichi, tuy nhiên, sẽ không thể rời đi mà không có một vết thương nào.

Gobumi-chan thì chậm khi so với tôi, tuy nhiên, bọn Goblins kia thì chẳng tài nào so được với tốc độ của cô ấy. Vì cô ấy là một Hobgoblin, sức mạnh đương nhiên là hơn những Goblins khác, móng tay cô ấy cũng mọc dài ra và nhọn nữa, nên tôi dạy cổ cách dùng những cái móng hiệu quả. Đây là để cho cô ấy có thể chiến đấu tốt, kể cả khi tay không tất sắt. Cô ấy có tốc độ, nếu tôi không có những kĩ năng của mình thì cô ấy quả là một đối thủ đáng gờm.

Tuy nhiên, bạn vẫn có thể nói cô ấy là một thứ bé nhỏ xinh xinh. Nói về đối thủ, khi mà cả hai đều không trang bị, Gobukichi vẫn nguy hiểm hơn trong cận chiến.

Khi buổi đấu tập kết thúc, chúng tôi chia thành nhóm để đi săn. Thông thường thì chúng tôi sẽ đi với những thành viên tiêu chuẩn, tuy nhiên hôm nay thì lại có thêm một thành viên khác trong nhóm.

Thành viên này là một cô gái, Gobue. Trong thế hệ chúng tôi, cô ấy là người có ảnh hương lớn nhất chỉ sau bộ ba bọn tôi, và khi những Goblins khác quỳ lạy bọn này, thì cô ấy chính là người ở phía trước.

Ờ thì bạn thấy đó, trong khi 2 ba lô và 3 Túi rộng đều là những vật dụng tuyệt vời, Gobukichi thì đang mang một chiếc chùy ở sau lưng mình, và tôi không nghĩ rằng Gobumi-chan có thể mang thêm tí đồ nào nữa ngoài những thứ hiện có.

Nói thật, tôi mang một ba lô, một ba lô bị bỏ lại, và trong khi Gobumi-chan và tôi đều mỗi người mang một Túi rộng, một cái vẫn chưa được dùng. Thế là chúng tôi cần một người xách đồ, và Gobue được chọn. Cô ấy khó có thể bắt kịp được với quá trình săn của bọn tôi. Thêm nữa, tăng nhân sự bằng một người bạn đồng hành mạnh cũng không tệ. Phải, và đương nhiên là cô ấy cũng mang hành lí.

Khi trang bị cho cô ấy, tôi đưa chiếc khiên còn sót lại mà Gobukichi đã dùng trước kia, cùng với cây gậy ná cũ của Gobumi-chan. Bọn tôi cũng đưa cho cô ấy một bộ đồ nhìn giống trang phục lễ được dùng mai để kiên cố thêm, Hắc thạch dao và một dao Bowie. So với sừng của Thỏ sừng mà cô ấy dùng đến hiện giờ, sự khác biết cứ như là Thiên Đàng và Địa Ngục.

Thêm nữa, vì cô ấy sẽ xách hành lí của chúng tôi, mang thêm hơn số này quả thật không cần thiết. Hoặc tôi nên nói sao nhỉ, khi bọn tôi đi săn, con mồi sẽ trở thành hành lí, nên nếu như trang bị của cô ấy nặng quá thì sẽ thật ngu ngốc. Chỉ cần đủ để cô ấy bảo về bản thân không bị thương.

Theo lý do đó, lần đi săn này dễ hơn bình thường. Bởi vì không như lúc trước, mỗi người đều phải chia sẻ gánh nặng mang con mồi, còn bây giờ thì Gobue đảm nhận hầu hết mọi việc khuân vác, chúng tôi hoàn thành chuyến đi săn mà không hề thấy mệt mỏi.

Mang theo hành lí nặng, nên Gobue thấy mệt, nhưng so với việc chúng tôi có thể dễ dàng kết thúc cuộc chiến, chẳng có khác biệt gì lớn cả. Hơn nữa, vì Gobue cũng góp chút công sức bằng cách bắn đá từ gậy ná, cô ấy đã có thể tăng cấp độ nhờ thu thập kinh nghiệm. Có lẽ ngày mà Gobue biến thành Hobgoblin giống như bọn tôi cũng gần thôi.

Bọn tôi chẳng tìm thấy con mồi nào mới, tuy nhiên, bụng thì đã no căng.

Thịt rất ngon, đúng không?

Sau khi trở về hang, tôi đọc sách rồi đi ngủ.