Chương 14

Cậu đứng ở khoảng cách không xa không gần, cặp mắt kia nhìn thẳng Lương Sam.

Trái tim của cô đột nhiên cũng không tự chủ được tăng nhanh tốc độ đập thình thịch, dùng một loại tư thế ngây ngốc xách theo túi lẩu Quan Đông, một bàn tay khác nắm lấy chìa khóa xe không khỏi siết chặt ngón tay, đầu chìa khóa lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay đâm cô một cái.

Có nam sinh đi cùng chú ý tới cô, cách một khoảng xa hô to một tiếng "Chị Tam".

Người đàn ông gọi cô hẳn là bạn cùng lớp với Kỷ Vũ trong trận đấu ngày hôm đó, Lương Sam không có ấn tượng gì với cậu ta, dù sao tất cả sự chú ý ngày hôm đó đều dồn trên người Kỷ Vũ, nhưng cô vẫn mỉm cười với cậu.

Ánh mắt Kỷ Vũ từ trên người cô chuyển qua người bạn bên cạnh, trên mặt là biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, nam sinh cảm giác được có trong tầm mắt có nguy hiểm đánh úp lại, quay đầu nhìn Kỷ Vũ, đôi mắt nho nhỏ chứa dấu chấm hỏi thật lớn.

Trong lúc suy nghĩ, Lương Sam đã đi tới đứng trước mặt mấy nam sinh.

Đối diện cô đều là các nam sinh kề vai sát cánh cao 1m8, cô đứng như vậy nhưng không bị khí thế sắc bén của bọn họ đè nẹp.

Tay giơ món lẩu Quan Đông trong tay lên, Lương Sam cười cười nói ra ý đồ của mình: "Để tôi giải quyết vấn đề ấm no, các cậu trễ thế này mới tới ăn cơm sao?"

Một nam sinh trong đó vai đυ.ng vào vai nam sinh vừa gọi cô nói: "Còn không phải vì chờ Phó Vạn Lý, mải mê chơi game ngay cả trâu bò cũng không kéo đi được."

Nam sinh tên gọi Phó Vạn Lý gãi gãi gáy, cười hắc hắc hai tiếng: "Bằng không chị Tam cùng chúng ta đi ăn đi."

Nghe xong Lương Sam quay đầu nhìn Kỷ Vũ một cái, ánh mắt vốn còn đang chăm chú nhìn cô bị bắt ngay tại chỗ, lập tức né tránh, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

"Không được rồi, tôi còn có việc, lần sau nhất định." Nói xong còn có thâm ý nhìn thoáng qua sườn mặt hoàn mỹ trước mặt.

Không có gì bất ngờ xảy ra, thân hình Kỷ Vũ dừng lại, đầu mất tự nhiên quay lại, trong ánh mắt nhìn cô có chút khϊếp sợ, còn có một chút không xác định.

"Lần sau gặp lại, em trai Kỷ Vũ."

Giọng nói ôn nhu nhu thoát ra từ trong đôi môi hơi nhếch lên của cô, đôi môi đỏ mọng của Lương Sam giống như sương sớm, khóe miệng hơi lõm xuống, mơ hồ lộ ra nụ cười.

Kỷ Vũ nhíu mày trong chớp mắt.

Sau khi chào hỏi những người nam sinh khác, Lương Sam lau cánh tay Kỷ Vũ và đi về hướng ngược lại.

Mùi thơm như có như không theo gió thổi qua thổi qua phía dưới sống mũi cao thẳng của cậu, kí©h thí©ɧ tiếng lòng của chàng trai trẻ.

Cậu quay đầu, nhìn bóng lưng cô chậm rãi đi xa trong đám người, trong đầu suy nghĩ lộn xộn.

Kỷ Vũ cảm giác cả người mình đều sắp bị cắt đứt.

Gió thu lành lạnh, mang theo mưa bụi.

Một trận mưa thu tràn ngập khí lạnh, nhiệt độ rõ ràng giảm xuống.

Lương Sam nắm tay lái, cần gạt nước phía trước tầm mắt miễn cưỡng xua đi một chút hạt mưa rơi trên cửa kính xe, trong đầu nghĩ buổi tối trở về nấu một gói bún ốc, đã lâu không ăn nên thấy thèm.

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một bóng lưng ưu việt.