Chương 15

Dáng người thẳng tắp, áo gió dài màu cà phê đậm phác họa dáng người cao gầy thanh nhã, anh cứ như vậy lững thững trong mưa phùn, giẫm lên đất khô vàng, có một loại nhu hòa như tranh sơn dầu.

Lái xe chậm rãi đi qua bên cạnh anh, lúc này Lương Sam mới thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ dị thường kia.

Cô nhẹ nhàng đạp thắng xe.

Kỷ Vũ dừng lại, nhìn chiếc xe kỳ diệu đậu bên cạnh mình, lúc này cửa sổ ghế lái phụ chậm rãi hạ xuống, một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên: "Kỷ Vũ."

Cho đến khi ngồi ở ghế lái phụ, đầu óc Kỷ Vũ mới chậm rãi ấm lại.

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cậu lập tức nghèo từ ngữ, muốn nói cái gì đó để giảm bớt sự xấu hổ này, nhưng cổ họng của cậu giống như bị cái gì đó chặn lại.

Khuôn mặt cậu hơi đỏ, đôi môi mọng vô số lần hiện lên trong mộng đột nhiên thoáng cái ghé sát lại gần cậu, có thể ngửi thấy từng luồng hương thơm ngọt ngào tản mát trên người cô, ngay cả hô hấp của Kỷ Vũ cũng dừng lại trong chớp mắt đó.

Lương Sam thò nửa người về phía sau, lau ống tay áo của cậu, chờ lúc trả lại đưa cho Kỷ Vũ một cái khăn mặt.

Cậu nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào khăn lông hơi ướŧ áŧ, đồng thời nghe thấy cô mỉm cười nhẹ giọng nói: "Tôi vừa mới dừng khi lên xe, nếu cậu không ngại có thể dùng để lau tóc."

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, ánh mắt như tiểu hồ ly có ánh sáng quyến rũ.

Mỗi lần cậu đều bị nụ cười của cô hấp dẫn, có thể bởi vì trải nghiệm tình cảm của Kỷ Vũ chính là một tờ giấy trắng, cũng có thể bởi vì bản thân cô cũng rất chói mắt, mỗi một lần cười hai má đều có má lúm nhợt nhạt.

Đừng nói là khăn mặt mà cô đã dùng qua, ở trong mộng, ngay cả chỗ vải vóc bọc mật đường kia cậu đều đã liếʍ qua.

"Không ngại."

Trên mặt Kỷ Vũ vẫn lạnh lùng bình tĩnh như trước, lung tung dùng khăn lông lau sạch tóc tai bị mưa xối ướt, tựa như lần trước lúc kết thúc trận đấu lúc ở sân bóng rổ vậy. Chỉ là khi đó Lương Sam chỉ có thể nhìn từ xa, hiện tại cậu ngồi trong xe mình, đi tới lãnh địa của cô.

Lau tóc xong, Kỷ Vũ ném khăn lông lên đùi mình, tùy ý lấy tay vén tóc ra sau hai cái. Sợi tóc bị mưa xối qua rẽ ra rõ ràng, có vài sợi vẫn dán ở sườn mặt tinh xảo của cậu, càng lộ ra đường hàm dưới rõ ràng lưu loát.

Lương Sam thu hồi tầm mắt, bảo mình đừng biểu hiện như lang như hổ.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi Kỷ Vũ: "Cậu từ bên ngoài về trường à?"

"Ừm, hôm nay về nhà một chuyến," Nhà Kỷ Vũ ở phía nam thành phố, trường học lại ở phía bắc thành phố, về nhà một chuyến phải đi xuyên thành phố, cho nên cho dù học ở thành phố này, thời gian cậu ấy ở trường càng nhiều hơn, Kỷ Vũ nhìn ánh mắt Lương Sam hỏi: "Chị vừa tan ca à?"

Không gọi chị gái, cũng không gọi tên, nghe có vẻ hơi bất lịch sự khi hỏi như vậy, nhưng Kỷ Vũ cảm thấy khó chịu trong lòng và không muốn gọi cô là chị gái.

Lương Sam lơ đễnh: "Đúng vậy, cậu muốn về ký túc xá thì tôi đưa cậu đi."

Một đường không nói gì.

Trước khi xuống xe, Kỷ Vũ cầm chiếc khăn cậu vừa dùng, quay đầu nói với cô: "Khăn tôi mang về giặt rồi trả lại cho chị."