Chương 2:

Rèm cửa sổ che lấp ánh nắng chói chang, không còn sót lại bất kỳ ánh sáng nào trong phòng, chỉ có đáy rèm cửa sổ khảm một vầng sáng màu vàng nhạt.

Lúc Lương Sam mở mắt ra đã gần một giờ chiều, cầm lấy điện thoại di động ấn khởi động máy, trong nháy mắt bị ánh sáng điện tử kí©h thí©ɧ đến cay mắt.

Wechat có mấy tin nhắn chưa đọc, có mấy tin là công ty gửi tới, cô mơ hồ híp mắt trả lời từng tin nhắn một, mở ra mấy tin nhắn do bạn tốt Đồng Giai Hân gửi tới.

"Ngày mai theo tớ đi xem trai đẹp! Tiểu cẩu nhà tớ thi đấu!"

"Đừng nói cậu không rảnh, trước ba mươi tuổi yêu đương nồng nhiệt với mấy em đẹp trai, đó là chuyện hạnh phúc như thế nào!"

"Tỉnh ngủ lập tức trả lời tớ, không cho phép cậu nói không!"

Lương Sam nhìn tin nhắn trên màn hình của bạn thân, đầu đau nhức.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học đoạn tình yêu vườn trường kia không bệnh mà chết, cả thể xác và tinh thần Lương Sam đều đầu tư vào việc kiếm tiền. Từ khi làm việc tới nay, cô cực kỳ nỗ lực khống chế cái tôi, cảm nhận được sự đánh đập tàn nhẫn của xã hội. Cũng không phải mình gặp khó khăn trong công việc, mà là từ khi tốt nghiệp đại học, trong cuộc sống của cô cơ hồ chưa từng xuất hiện trai đẹp có thể làm cho hai mắt cô tỏa sáng.

Không khỏi muốn hỏi ông trời một chút, tiểu thịt tươi trong trường đại học ra xã hội đều đã đi nơi nào.

Đàn ông bây giờ không đáng tin cậy, chỉ có tiền là đáng tin cậy nhất.

Cho tới bây giờ hai mươi chín tuổi ngồi vào vị trí tổng giám đốc tiêu thụ, Lương Sam quả thật cảm nhận được niềm vui khi kiếm tiền mang đến. Có nhà có xe có tự do, đàn ông tính là gì, đồ chơi nhỏ và hai tay đồng dạng có thể làm cho cô sảng khoái lên trời.

「 yes yes yes 」

Trả lời bạn tốt xong, Lương Sam nghĩ dù sao ngày mai là thứ bảy, vừa vặn mới đi công tác trở về thả lỏng một chút. Đối với thân thể trẻ tuổi tuy rằng mình không có hứng thú lắm, nhưng nhìn một chút vẫn có thể rửa sạch mắt.

Thứ sáu không cần đi làm, có thể yên tâm thoải mái nằm trên giường. Cô chán đến chết lướt weibo, ma xui quỷ khiến lại nhấn vào trang chủ "Là JY chứ không phải JY".

Lần này cô chú ý tới ảnh đại diện của cậu, một con mèo điền viên lông dài màu trắng chất phác mập mạp, trên đầu nhỏ còn có một nhúm lông vàng, phía sau đang ôm nó là một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen. Hơi lộ ra cái cằm thon gầy, môi mỏng nhàn nhạt ôm lấy, tay cậu nâng cằm mèo, khớp ngón tay cong lên rõ ràng mà trắng nõn.

Trông như một đứa trẻ.

Nhưng giọng nói của cậu hoàn toàn không cho cô cảm giác cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

Đêm qua cô chú ý thật lâu đến chuyện chủ blog nam giọng từ tính sập nhà, ngoài ý muốn thu hoạch được thuốc thôi miên khi mất ngủ mới.

Ánh mặt trời tháng chín còn rất chói mắt, phảng phất như chút quật cường cuối cùng của mùa hè.

Căn hộ này của Lương Sam gần trường đại học, lúc trước mua tính toán ở gần trường đại học luôn có nhiều nhà hàng, dù sao mình chính là loại lười nấu cơm, dứt khoát mua ở bên cạnh phố đại học.

Cô rất quen thuộc đối với cái này mảnh đất này, dù sao bốn năm đại học đều trà trộn bên trong những quán ăn nhỏ này.

Bạn trai chó săn của bạn tốt Đồng Giai Hân chính là khi một lần cô rời khỏi nhà mình, đi ngang qua khoa chính quy thì tình cờ quen biết.

Vào sáng thứ bảy, Lương Sam mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jean màu xanh nhạt ở phía dưới. Dù sao cũng phải đi khoa chính quy, cô cũng không muốn làm cho mình thoạt nhìn quá không hợp. Buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cả người thoạt nhìn thanh xuân mơn mởn, tuyệt đối không giống với người đã sắp ba mươi tuổi.