Chương 31

Thang máy vừa lúc đi lên, anh dẫn đầu đi vào, nói: “ Trên tầng Quốc Mậu có tiệm cơm Tây, lần trước xã giao từng ăn qua một lần, cảm thấy cũng ngon, muốn đi ăn không?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Được, có thể.”

Đi xuống lầu, từ trong toà chung cư ra tới, Khương Từ bỗng nhiên liền có chút khẩn trương, cô không tự giác mà kéo tay áo Thẩm Thính Nam, cảnh giác mà nhìn khắp nơi.

Thẩm Thính Nam cảm giác được cô khẩn trương, giơ tay ôm cô lên xe, nói: “Đừng khẩn trương như vậy, ban ngày ban mặt, nếu Nghiêm Hổ thật sự muốn tìm em gây phiền toái, cũng sẽ không trắng trợn táo bạo như vậy, tốt xấu gì cũng là xã hội pháp trị.”

Khương Từ được Thẩm Thính Nam an ủi, thấy đỡ hơn một chút. Cô ngồi trên xe, cúi đầu thắt đai an toàn, chờ Thẩm Thính Nam đi lên, nhịn không được hỏi anh, “Anh nói có phải chúng ta nghĩ nghiêm trọng quá không, ngày đó ở đồn công an, Nghiêm Hổ khả năng chỉ là ngoài miệng uy hϊếp em một chút, cũng không dám thật sự làm cái gì.”

Thẩm Thính Nam không muốn để Khương Từ sợ hãi như vậy, nói: “Có khả năng, cho nên em đừng quá sợ hãi, cảnh giác chút là được.”

Khương Từ nghe vậy, nhẹ nhàng mà gật đầu, nhưng vẫn là không tự giác được mà nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thoáng qua đằng sau, xác định không có người kì quái nào đi theo bọn họ, cô mới hơi yên lòng.

Thẩm Thính Nam lái xe đến đường Hoàng Dương, hai người lên lầu Quốc Mậu ăn cơm.

Thẩm Thính Nam chọn tiệm cơm Tây này là dành cho hội viên, độ an toàn của nhà hàng được tính là cao, cho nên hai tiếng ăn cơm kia Khương Từ thập phần an tâm.

Nhưng là đều do Thẩm Thính Nam gọi quá nhiều, anh lại không ăn, dẫn tới cuối cùng vài món kia tất cả đều vào bụng cô.

Ăn đến muốn chống gậy từ nhà hàng đi ra, Khương Từ nhịn không được cùng Thẩm Thính Nam nói: “Lần sau để em gọi món ăn, đàn ông các anh gọi món ăn toàn tiêu xài phung phí, chính mình gọi lại không ăn được rất lãng phí.”

Thẩm Thính Nam nghe thấy Khương Từ nhắc đến lần sau, tâm tình không tự giác mà rất tốt, anh nhìn cô, khóe môi gợi lên ý cười, nói: “Được.”

Khương Từ liếc anh một cái,đi lên vài bước, nhưng là đi đến trước một cửa hàng quần áo, cô đột nhiên dừng lại.

Thẩm Thính Nam cho rằng cô nhìn thấy gì, hai bước theo sau, duỗi tay kéo Khương Từ lại, đem cô vây đến trước người, cảnh giác mà nhìn khắp nơi, hỏi: “Làm sao vậy? Có phải nhìn thấy gì không?”

Mặt Khương Từ có chút hồng, có chút ngượng ngùng mà ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng nói: “Không phải…… Em hình như tới kì.”

Thẩm Thính Nam cũng có chút trố mắt, nhìn cô vài giây, hỏi: “Xác định sao?”

Khương Từ hơi nhăn lại giữa mày, nói: “Hẳn là.”

Cô vừa mới đi hai bước kia, đột nhiên cảm giác được một dòng nước ấm trào ra, cô đứng ở nơi có chút không dám cử động, sợ vừa cử động lại trào ra, nhìn Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng nói: “Anh giúp em nhìn xem quần có gì không.”

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ khẩn trương đến độ không dám cử động, nhất thời không nhịn được cười ra một tiếng, anh nhìn đằng sau một cái, sau đó nhìn về phía Khương Từ, nói: “Không có.”

Lại hỏi: “Em xác định là tới kì sao? Là mấy ngày nay sao?”

Khương Từ nói: “Em vẫn luôn không quá chuẩn, có đôi khi đến sớm có đôi khi đến trễ.”

Cô thử đi về phía trước hai bước, kết quả vừa cử động lại trào ra, cô lập tức dừng lại, nói: “Không được không được, khẳng định là.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Trên người em có mang theo sao?”

Khương Từ vội vàng mở túi tìm, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được, mới nhớ tới cái băng vệ sinh dự phòng để trong túi hai ngày trước ở văn phòng đã đưa Hiểu Manh.

Thẩm Thính Nam thấy cô tìm không thấy, nói: “Em bây giờ đi WC, anh đi xuống tầng mua cho em, đợi chút nữa bảo người ta đưa vào cho em.”



Khương Từ gật gật đầu, thật cẩn thận đi vào WC, không dám đi quá nhanh, sợ lại trào ra làm bẩn quần.Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, rốt cuộc không quá yên tâm để cô rời khỏi tầm mắt anh, đưa người đến cửa toilet, nhìn thấy cô đi vào, mới xoay người đi mua băng vệ sinh giúp cô.

Khương Từ ở trong toilet nôn nóng mà đợi, Thẩm Thính Nam gửi tới WeChat: Dùng nhãn hiệu gì?

Khương Từ cũng không nghĩ tới cô cư nhiên có một ngày sẽ để Thẩm Thính Nam giúp cô mua băng vệ sinh, má cô có chút nóng lên, trả lời lại: Gì cũng được, mềm là được.

Thẩm Thính Nam không đáp lại cô, một lát sau, có một cô nhân viên gọi cô, “Khương Từ tiểu thư ở đây sao?”

“Đây đây đây!” Khương Từ vội vàng lên tiếng, đưa tay luồn dưới khe cửa.Nhân viên công tác đem băng vệ sinh đưa cho cô, cô lấy vào, nói: “Cảm ơn.”

Đối phương cười nói: “Không cần cảm ơn, Khương tiểu thư còn có cái gì yêu cầu hỗ trợ không?”

“Đã không còn, cảm ơn a.”

“Không cần khách khí, tôi ra ngoài trước đây.”

“Ân, được.”

Khương Từ ở bên trong thay băng vệ sinh, cuối cùng thở một hơi.

Cô từ phòng ngăn ra, đi đến trước bồn rửa tay rửa tay, nghĩ đến phải đi ra ngoài đối mặt Thẩm Thính Nam, lại không tự giác mà có chút đỏ mặt. Có quỷ mới biết cô trong lòng kỳ thật rất xấu hổ.

Cô ngẩng đầu nhìn nhìn gương, muốn chờ gương mặt bớt đỏ mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy son môi cô vừa mới ăn cơm giống như đã trôi hết, vì thế cúi đầu từ trong túi lấy ra thỏi son môi, muốn tuốt tát lại nhan sắc, bôi xong ngẩng đầu lên, xuyên qua gương nhìn thấy phía sau cô có một đôi mắt dọa người, hung hăng nhìn thẳng cô.

Người nọ ăn mặc quần áo của dì lao công, mang mũ, nhưng Khương Từ nhận ra cặp mắt kia, phía sau lưng trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh, cơ hồ không kịp tự hỏi, cô nhanh chóng mà đi ra ngoài.

Phía sau có bước chân theo kịp, Khương Từ sợ tới mức cả người rét run, đi tới cửa, bị người từ bên ngoài tiến vào đυ.ng phải một chút, cô cảm nhận được rõ ràng tiếng bước chân đằng sau nhanh hơn, cô thậm chí cảm thấy được người nọ túm lấy cổ áo cô, cô sợ tới mức đột nhiên đẩy người đâm vào cô kia, nhanh chóng mà chạy ra ngoài. Thẩm Thính Nam đứng ở hành lang bên ngoài toilet chờ Khương Từ, nhìn thấy cô sắc mặt trắng bệch chạy về bên này, thần sắc anh ngưng lại, lập tức bước đến chỗ cô. Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam, như là ở trong đêm đen thấy được một ngọn đèn, cô liều mạng chạy về phía anh, “Thẩm Thính Nam!”Thẩm Thính Nam lúc Khương Từ chạy tới gần anh, lập tức duỗi tay ôm lấy cô, hỏi: “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”

Khương Từ rúc ở trong lòng ngực Thẩm Thính Nam phát run, quay đầu nhìn đằng sau, cửa toilet lui tới rất nhiều người, trước sau không có nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo lao cong vừa rồi.Thẩm Thính Nam nhìn theo ánh mắt Khương Từ, anh nhìn từng người, không có phát hiện khả nghi.

Anh cúi đầu hỏi Khương Từ, “Đến tột cùng làm sao vậy?”

Khương Từ mặt trắng bệch quay đầu lại, ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nói: “Em nhìn thấy Nghiêm Hổ, ông ta mặc quần áo dì lao công ở WC nữ, ông ấy hung hăng nhìn chằm chằm em, em cảm thấy ông ta muốn gϊếŧ em.” Cô sợ hãi đến nỗi túm lấy quần áo Thẩm Thính Nam gắt gao, Thẩm Thính Nam nghe được nhíu mày, anh ôm lấy Khương Từ đi ra ngoài, nói: “Đi về trước.”

Về đến nhà, Khương Từ ngồi ở trên sô pha còn phát run.

Thẩm Thính Nam rót cho cô ly nước ấm, đưa tới trên tay cô.

Anh ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt thật sâu mà nhìn, thanh âm anh trầm ổn, tựa như có thể làm người khác thấy yên ổn, nhìn thẳng cô nói: “Bây giờ em an toàn rồi Khương Từ, chúng ta đã về đến nhà, sẽ không sao đâu.”

Khương Từ vẫn là sợ hãi, cái tay nắm lấy cốc vẫn cứ phát run. Cô nhìn Thẩm Thính Nam, đôi mắt có chút hồng hồng, là đang nén nước mắt.

Thẩm Thính Nam nắm lấy tay cô, nói: “Em nghĩ một chút, hiện tại là xã hội pháp trị, tên Nghiêm Hổ cứ cho là hận em, chỉ vì vậy mà dính đến chuyện pháp luật, đáng giá sao? Ông ta cùng lắm cũng chỉ là hù dọa em, em đừng quá khẩn trương.”

Khương Từ rốt cuộc là tiểu cô nương, lúc trước nói không sợ, nhưng lúc phát sinh chuyện thật, cô vẫn là thực sợ hãi. Dòng nước mắt cố kìm nén không được chảy ra, nghẹn ngào mà nói: “Chính là ông ta thực cố chấp, ông ấy đánh bạc nợ rất nhiều tiền, vạn nhất ông ta cũng không muốn sống nữa, muốn kéo em theo thì làm sao bây giờ?”



Cô nhịn không được khóc, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, em còn chưa muốn chết. Em thật vất vả sống đến bây giờ, thật vất vả mới thấy cuộc sống từ từ tốt lên, em thật sự không muốn chết.”

Thẩm Thính Nam nhận ra cô bị doạ sợ, đau lòng mà lau nước mắt cho cô, trầm ổn mà trấn an, nói: “Em sẽ không chết Khương Từ, anh ở chỗ này, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”

Khương Từ vẫn là khóc, cô giơ tay lau nước mắt, nhưng nước mắt ngăn không được, vẫn cứ trào ra.

Thẩm Thính Nam cũng không hề khuyên cô, anh chỉ là ngồi ở bên cạnh nhìn, đợi cô khóc xong. Mãi cho đến 10 giờ tối, Khương Từ rốt cuộc cũng nín. Cô khóc đến mệt mỏi, lau khô nước mắt đứng dậy đi phòng tắm rửa mặt.

Nhưng cô đứng ở cửa phòng tắm, đột nhiên có chút không dám đi vào. Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam biết cô suy nghĩ cái gì, đi đến cửa phòng tắm, nói: “Đi rửa đi, anh ở đây với em.”

Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam đứng ở bên ngoài, mới đỡ sợ hãi, cô đi vào phòng tắm, cầm lấy bàn chải cùng cốc đánh răng.

Thẩm Thính Nam dựa ở cửa phòng tắm, nhìn Khương Từ, đến lúc này mới chân chính cảm nhận được Khương Từ ngày thường bên ngoài kiên cường lại trầm ổn, kỳ thật trong xương cốt vẫn là tiểu cô nương, gặp chuyện vẫn sẽ sợ hãi. Anh nhìn cơ thể cô gầy gò, rõ ràng gầy yếu như vậy, rõ ràng chính mình cũng sẽ sợ hãi, còn luôn muốn cứu người khác. Anh bây giờ lại nhớ đến lúc đầu gặp Khương Từ, anh bởi vì quyết giữ ý mình, mang theo ánh mắt thành kiến nhìn cô, thậm chí nói qua lời tổn thương cô, anh bỗng nhiên liền cảm thấy kia nhất định là chuyện hỗn đản nhất anh từng làm trong đời. Anh sống đến bây giờ, chưa gặp qua người phụ nữ nào so với Khương Từ càng đơn thuần càng thiện lương hơn.

Khương Từ vẫn là thực sợ hãi, rửa mặt xong lúc sau không dám về phòng ngủ. Cô như bị ám ảnh, sợ trong phòng ngủ có người ẩn nấp, cũng sợ nghe thấy thanh âm gì đó.

Thẩm Thính Nam vào phòng ngủ giúp cô ôm chăn ra, để cô ngủ ở trên sôpha phòng khách.

Anh thấy Khương Từ sợ hãi như vậy, đêm nay không tính ngủ, ngồi ở bên cạnh sôpha trông cô. Khương Từ đắp chăn nằm ở trên sô pha, cô nhìn Thẩm Thính Nam ngồi ở bên cạnh, bởi vì sợ hãi, nhịn không được kéo lấy tay anh.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, thực tự nhiên mà đem tay cô nắm lấy, nói: “Ngủ đi, anh ở đây.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cứ như vậy trong chốc lát, cô thật hy vọng Thẩm Thính Nam không phải họ Thẩm.Nếu anh cùng cô giống nhau, chỉ là một người thường, thật là tốt biết bao. Cô giờ phút này chỉ muốn ôm anh, muốn vĩnh viễn sống cùng anh.Đáng tiếc Thẩm Thính Nam không có khả năng không phải họ Thẩm. Cô nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng mà rút tay từ trong tay Thẩm Thính Nam trở về.

Tối nay, Khương Từ ngủ cũng không an ổn, 3 giờ sáng, cô bị đau bụng kinh đến sắc mặt trắng bệch, cuộn tròn thân thể, ôm bụng ở trên sô pha không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Thẩm Thính Nam bị cô hù chết, lập tức muốn mang cô đi bệnh viện, anh tới ôm cô, cô cuộn tròn ở trên sô pha không chịu động, mồ hôi thấm ướt tóc mái, cô gian nan mà giữ chặt Thẩm Thính Nam, cho dù đau đến nỗi chảy mồ hôi lạnh, cô cũng bình tĩnh cùng Thẩm Thính Nam nói: “Em có thuốc, ở trong túi em, anh giúp em lấy một chút.”

Thẩm Thính Nam lập tức đi vào trong phòng ngủ lấy túi, đổ hết đồ trong túi ra tìm được ba lọ thuốc, anh cầm lọ thuốc ra, hỏi: “Lọ nào?”

Khương Từ đã chống người từ trên sô pha ngồi dậy, vươn tay về phía Thẩm Thính Nam, nói: “Đều phải, đưa em.”

Cô đem thuốc lấy lại đây, mỗi lọ đều đổ ra một viên ở trên tay, sau đó nhận lấy nước Thẩm Thính Nam đưa cho, đem ba viên thuốc bỏ vào trong miệng, ngửa đầu uống một ngụm nước, thuần thục mà nuốt vào.

Uống thuốc xong, cô đem toàn bộ ly nước ấm uống sạch, bụng nhỏ mới thoải mái một chút, cô đem cái ly để trên bàn trà, sau đó đắp chăn một lần nữa nằm lại trên sô pha.

Thẩm Thính Nam đứng trước mặt cô, thần sắc thực ngưng trọng mà nhìn cô trong chốc lát, vẫn là thực không yên tâm hỏi: “Em xác định không đi bệnh viện sao?”

Khương Từ lắc đầu, nhìn anh, nói: “Không cần, em là bệnh cũ, uống thuốc xong liền không có việc gì.”

Lại nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Bất quá có thể phiền anh đun nước cho em không? Trong phòng bếp có bình đun nước.”

Thẩm Thính Nam nhíu lại mi nhìn cô, hỏi: “Em xác định khá hơn chút nào không? Muốn anh gọi bác sĩ tới đây không?”

Khương Từ nói: “Thật sự không cần, em uống thuốc xong một lát liền hết đau.”

Thấy Thẩm Thính Nam còn đứng ở trước mặt nhìn mình, nhịn không được thúc giục anh, “Anh đi đun nước giúp em được không?”

Thẩm Thính Nam liếc nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn là đi phòng bếp.