Chương 32

Anh tìm được ấm siêu tốc, đổ nước vào, mở tủ lạnh tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được đường đỏ trong ngắn kéo tủ mát, anh cho một viên vào ấm, lại cắt vài miếng gừng tươi vô.

Đem đồ chuẩn bị cho tốt, anh cầm ấm siêu tốc đến phòng khách, trước tiên đi nhìn Khương Từ.Khương Từ đã khá hơn nhiều, sắc mặt cũng không có tái nhợt như vừa rồi, đôi mắt đen nhánh, nhìn Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam thấy cô như vậy hơi chút yên tâm một chút.

Anh cắm điện, sau đó bật ấm siêu tốc lên.

Nước lẳng lặng đun, Thẩm Thính Nam ngồi xuống bên cạnh Khương Từ, anh nhìn cô, qua một lúc,không khống chế được đau lòng hỏi: “Em có gặp qua bác sĩ chưa? Sao tới kì lại đau đến độ như vậy?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Gặp rồi, cũng đã uống thuốc, nhưng là cũng không có tác dụng gì, sau bác sĩ cho đơn thuốc giảm đau, mỗi lần tới kì thì uống, bớt đau hơn rất nhiều.”

Cô hôm nay kỳ thật cũng nên uống, nhưng là lúc ở trung tâm thương mại bị Nghiêm Hổ dọa đến, trở về liền quên.

Thẩm Thính Nam nói: “Em đợt nào cũng uống thuốc giảm đau cũng không phải biện pháp, để anh về tìm thầy thuốc tốt xem cho em.”

Khương Từ nói: “Không cần, em đã khám qua mấy bác sĩ nổi danh, Dung Thành Bắc Thành đều khám rồi, uống thuốc gì đó cũng không tác dụng, hẳn là vấn đề thể chất. Hơn nữa em thấy cái này kỳ thật cũng không phải vấn đề gì lớn, trừ bỏ mỗi lần tới kì sẽ rất đau, ngày thường cũng không làm sao.”

Nói tới đây, cô bỗng nhiên tạm dừng một chút, sau đó nhìn Thẩm Thính Nam, tiếp tục nói: “Ảnh hưởng duy nhất chính là khả năng tương lai không thể mang thai, bất quá này không sao, dù sao em cũng không muốn sinh con.”

Cô nói xong, nhìn Thẩm Thính Nam, không tiếp tục nói cái gì nữa.

Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Có thể sinh con hay không không quan trọng, vấn đề là em vẫn luôn kéo dài không trị, mỗi tháng đều sẽ đau như thế một lần, em là làm bằng sắt sao? Có thể chịu đau như vậy?”

Khương Từ khẽ cười, nói: “Kỳ thật cũng còn ổn, đau cũng chỉ là đau như vậy một lát, uống thuốc giảm đau là không sao rồi.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô, qua thật lâu, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu cô, đau lòng mà nói, “Đồ ngốc.”

Vì Khương Từ tới kì, bên ngoài lại có Nghiêm Hổ uy hϊếp, hai ngày cuối tuần, Khương Từ liền không có ra ngoài, Thẩm Thính Nam không yên tâm cô ở nhà một mình, nên cũng không ra ngoài, ở trong nhà cùng cô.

Buổi chiều chủ nhật, Lâm Viễn tới một chuyến, đưa một phần văn kiện cho Thẩm Thính Nam.

Lúc ấy đã đến giờ ăn cơm chiều, Khương Từ vừa vặn viết xong tài liệu, đang đặt cơm hộp, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn, nói: “Anh Lâm Viễn, anh buổi tối không có việc gì khác chứ? Bằng không cùng nhau ăn cơm chiều đi?”

Lâm Viễn nghe vậy sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam ngồi dựa vào sô pha xem văn kiện, thấy Lâm Viễn nhìn về phía anh, không chút để ý mà giở sang trang tiếp theo, “Nhìn tôi làm cái gì.”

Khương Từ nhiệt tình mà mời Lâm Viễn, nói: “Cùng nhau ăn đi anh Lâm Viễn, em muốn gọi tôm hùm đất của nhà Văn Tinh, nhà bọn họ hôm nay làm hoạt động khuyến mãi, bất quá em một mình ăn không hết, Thẩm tổng nhà các anh lại không ăn loại đồ ăn này, hai chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, chờ mong mà nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn lúc này thật đúng là đói bụng, vừa nghe thấy Khương Từ nói đặt tôm hùm đất, anh tức khắc cũng có chút thèm, thấy Thẩm Thính Nam cũng không nói cái gì, vì thế vui vẻ đồng ý, nói: “Được.”

Khương Từ lập tức vui vẻ lên, hướng Lâm Viễn vẫy tay, nói: “Vậy anh lại đây nhìn xem muốn ăn vị nào? Nhà bọn họ có nhiều loại.”

Lâm Viễn đi đến bên người Khương Từ, khom người nhìn vào di động của cô.

Hai người ghé sát vào thương lượng ăn cái vị gì, Thẩm Thính Nam một mình ngồi ở trên sô pha xem văn kiện, nhưng tâm tư sớm đã không đặt trên văn kiện, nhìn thấy Khương Từ cùng Lâm Viễn hai cái đầu ghé sát như vậy, càng nhìn máu ghen càng lớn, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, “Gọi có đồ ăn mà thôi, hai người sao phải dựa vào gần như vậy?”

Lâm Viễn nghe vậy bỗng nhiên phản ứng lại, anh vội vàng ngồi dậy, ngẩng đầu liền nhùn thấy Thẩm Thính Nam sắc mặt thầm trầm nhìn mình. Anh trong nháy mắt nhận ra cái gì, nhanh chóng cúi đầu, còn theo bản năng mà dịch sang bên cạnh hai bước, cách xa Khương Từ một chút.Kỳ thật lúc Tết Âm Lịch ở Bắc Thành, anh đã loáng thoáng cảm giác được Thẩm tổng nhà mình giống như thích Tiểu Từ tiểu thư, sếp anh lúc đấy hay thất thần, có đôi khi còn cầm di động thất thần mà nghĩ cái gì.

Có một lần anh thật sự tò mò, nhịn không được lặng lẽ nhìn thoáng qua di động Thẩm Thính Nam, không nghĩ tới vừa lúc bắt gặp Thẩm Thính Nam đang xem ảnh chụp.

Đó là tấm ảnh duy nhất chụp Khương Từ trong máy Thẩm Thính Nam, vẫn là năm ấy cô ở tiệm cơm Tây ca hát, Lục Thành chụp được gửi cho anh. Anh vẫn luôn không xóa, không nghĩ tới sau lại thành thứ để anh thoả nỗi nhớ nhung.Lúc Lâm Viễn bắt gặp Thẩm Thính Nam xem ảnh chụp của Khương Từ liền ẩn ẩn nhận ra được Thẩm Thính Nam đại khái chính là thích Khương Từ, sau Thẩm Thính Nam còn hỏi anh Wechat Khương Từ, càng thêm chứng minh phỏng đoán của anh, mà giờ này, khắc này, tình cảnh này, Lâm Viễn đã hoàn toàn xác định, Thẩm tổng nhà mình là cây vạn tuế ngàn năm nở hoa, đã rung động trước Khương Từ.

Anh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rũ đầu, hận mình không thể là người vô hình.

Mà Khương Từ cũng bị lời Thẩm Thính Nam làm cho hơi hơi sửng sốt, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại hướng anh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt không mấy vui vẻ của anh.



Anh nhìn cô, cảm xúc thẳng thắn như vậy, không hề có ý muốn che giấu.

Như lời Khương Từ tự nói, cô thực thông minh, đặc biệt am hiểu quan sát cảm xúc người khác, cho nên sớm vào ngày mùng bốn Tết đó, Thẩm Thính Nam xuất hiện ở bên ngoài tiểu khu nhà cô, ánh mắt hai người bọn họ chạm nhau một khắc kia, cô liền ẩn ẩn cảm giác được Thẩm Thính Nam đối với cô cùng trước kia không quá giống nhau.Cô không thể thập phần xác định Thẩm Thính Nam có phải thích cô hay không, nhưng nhất định là không phải tình cảm anh em.

Mà giờ phút này Thẩm Thính Nam bởi vì cô cùng Lâm Viễn dựa gần mà không cao hứng, cô hoài nghi anh đang ghen.

Nhưng thông minh như cô, cũng am hiểu giả ngu. Cô liếc Thẩm Thính Nam một cái, sau đó

xem như chuyện gì cũng không phát sinh, quay đầu đi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn, tiếp tục nói: “Bằng không ba cân cân cay ba cân tỏi nhuyễn?”

Lâm Viễn gật đầu, nói: “Được.”

Khương Từ cười nói: “Vậy gọi hai cái này, lại gọi thêm chút đồ ăn khác là được.”

Cô chọn món xong, chốt đơn tôm hùm đất trước, sau đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì? Em đặt giúp anh.”

Thẩm Thính Nam lúc này không biết vì cái gì dạ dày lại đau, ngẩng đầu nhìn mắt Khương Từ, nhìn vẻ mặt cô cái gì cũng đều không hiểu, anh hoài nghi cô là thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô thật lâu cũng không nói lời nào, hỏi: “Muốn em gọi món Quảng Đông cho anh không? Đặt của nhà hàng tối qua, anh không phải nói ăn được sao?”

Thẩm Thính Nam trầm mặc mà nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, cuối cùng nói: “Không cần, giữa trưa còn thừa đồ, anh tùy tiện ăn chút.”

Tôm hùm đất Khương Từ đặt thực mau liền giao tới, người giao cơm ở bên ngoài gõ cửa, Khương Từ hai ngày này bởi vì chuyện Nghiêm Hổ sự liền cửa cũng không dám ra, cho nên là Lâm Viễn đi lấy đồ.

Khương Từ đã dọn dẹp bàn trà, trải lên một tấm khăn trải bàn dúng một lần, cô ngồi ở trên băng ghế nhỏ, chờ mong mà nhìn tôm hùm đất.Lâm Viễn xách theo lại đây, để trên bàn trà, đem đồ lấy ra, nói: “Rất nhiều nha.”

Khương Từ vui vẻ nói: “Có sáu cân đấy, chúng ta có thể ăn no nê.”

Lâm Viễn cũng kéo ghế ngồi xuống, đem hộp tôm hùm đất mở ra.

Thẩm Thính Nam ngồi ở trên sô pha phái sau, nhìn thoáng qua, không khỏi nhăn lại mi, cùng Khương Từ nói: “Em đừng ăn hộp cay kia, buổi sáng không phải còn đau bụng sao.”

Khương Từ một bên mang bao tay một bên nói: “Cái kia đau không phải bụng đau, ăn một chút không sao, lại còn có thuốc giảm đau nữa.”

Thẩm Thính Nam không vui mà nhìn cô, “Em muốn uống thuốc giảm đau như ăn cơm sao?”

Khương Từ không khỏi nhẹ nhàng cắn môi dưới, không lên tiếng nữa.

Cô tuy rằng không có đáp lại lời Thẩm Thính Nam, nhưng kỳ thật cũng thực nghe lời khuyên, Thẩm Thính Nam không cho cô ăn hộp cay rát kia, cô liền hoàn toàn ngoan ngoãn mà không có ăn, chỉ ăn hộp thanh đạm vị tỏi kia. Thẩm Thính Nam ngồi ở phái sau nhìn cô, nhìn thấy Khương Từ tuy rằng mạnh miệng, nhưng kỳ thật thực ngoan mà không có chạm vào hộp cay rát. Anh nhìn cô, trong mắt che không được mà hiện lên ý cười.

Cơm chiều qua đi, Lâm Viễn liền đi về trước, ra cửa còn giúp bọn họ mang túi rác đi vứt.

Khương Từ ăn thật sự no, ôm cái ly ngồi ở trên ghế có chút phát ngốc.

Thẩm Thính Nam ở cửa chỉ đạo công việc cho Lâm Viễn, quay lại, liền nhìn thấy Khương Từ ngồi ở trên ghế phát ngốc, anh đi qua, ở trên sô pha ngồi xuống, hỏi: “Nghĩ cái gì nghĩ đến xuất thần vậy?”

Khương Từ quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh muốn đi công tác sao?”

Vừa mới nãy lúc ăn cơm chiều, cô nghe thấy Lâm Viễn bàn cùng Thẩm Thính Nam chuyện này.Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, từ trong ánh mắt nhìn ra cô đang sợ hãi, trấn an cô nói: “Tạm thời sẽ không đi công tác, liền tính thật sự phải đi công tác, anh cũng sẽ phái người bảo vệ em, đừng sợ.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên cảm thấy mình ỷ lại vào anh như vậy thật không tốt, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Anh đi công tác cũng không sao, em sẽ tự mình cẩn thận.”

Thẩm Thính Nam không nói lại cô, cầm lấy ấm nước trên bàn trà rót cho Khương Từ, hỏi cô, “Bụng có đau không? Có chỗ nào không ổn không?”

Khương Từ phục hồi tinh thần, gật đầu, nói: “Không đau, em chỉ đau hai ba ngày thì hết rồi.”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh liên hệ tìm bác sĩ ở Bắc Thành, đợi khi tìm được chuyên gia về phương diện này liền mang em đi khám.”

Khương Từ nghe vậy hơi sửng sốt một chút, nói: “Không cần, em đã quen rồi.”



Cô nhận lấy cốc nước Thẩm Thính Nam đưa cho, từ trên ghế đứng dậy, nói: “Em vào phòng ngủ viết tài liệu.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.

Một tuần tiếp theo, Thẩm Thính Nam vẫn cứ đón đưa Khương Từ đi làm với tan tầm, lúc không có anh, cũng sẽ để vệ sĩ đi theo Khương Từ bảo vệ cô.

Sau một tuần, không còn phát sinh chuyện như buổi tối thứ sáu tuần trước, Khương Từ dần dần yên lòng, thậm chí suy nghĩ Nghiêm Hổ đại khái sẽ không tìm cô gây phiền toái nữa.

Buổi tối nay, Thẩm Thính Nam tới đón cô tan tầm, trên đường về, cô chần chờ thật lâu, vẫn là nhịn không được nói với Thẩm Thính Nam: “Một tuần nay chuyện gì cũng đều không có phát sinh, em cảm thấy Nghiêm Hổ khả năng sẽ không tìm tới em nữa, trong khoảng thời gian này vẫn luôn làm phiền anh phải ở cạnh em, bằng không anh trở về đi, em cảm thấy em hẳn là đã an toàn.”

Thẩm Thính Nam nói: “Đuổi anh đi a? Không muốn ở cùng anh nữa?”

Khương Từ ngốc một chút, lại giải thích nói: “Em không phải ý này ——”

Lời còn chưa có nói xong, bọn họ cũng đã về đến nhà, Thẩm Thính Nam dừng xe, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía Khương Từ, nói: “Chờ một thời gian, anh lúc trước đã xem qua camera giám sát của trung tâm thương mãi, em ngày đó ở WC nữ gặp được người kia xác thật là Nghiêm Hổ, ông ta nếu đi tìm em, đã nói lên ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho em. Anh gần đây vẫn luôn cho người tìm ông ta, chờ tìm thấy người, em liền an toàn.”

Khương Từ nghe vậy, không khỏi sửng sốt, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, khẩn trương mà nhìn Thẩm Thính Nam, “Anh tìm ông ta làm cái gì? Vì sao tìm thấy ông ta em liền an toàn?”

Cô nhạy bén mà nhận ra được cái gì, khẩn trương đến bắt lấy cánh tay Thẩm Thính Nam cánh tay, nhìn anh gắt gao, “Thẩm Thính Nam, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh không được dính vào chuyện hình sự.”

Thẩm Thính Nam nhìn thấy Khương Từ khẩn trương như vậy, tâm tình bỗng nhiên có chút tốt, trong mắt như có như không mà xẹt qua ý cười, nhìn cô, trêu: “Quan tâm anh a?”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi, buông Thẩm Thính Nam ra, xụ mặt nói: “Em chỉ là đang nhắc nhở anh.”

Thẩm Thính Nam cười cười, đem xe tắt máy, rút chìa khóa xe, nói: “Yên tâm đi, một xã hội rác rưởi, gϊếŧ ông ta làm ô uế tay của anh.”

Anh mở cửa xuống xe, vòng sang chỗ ghế phụ bên kia, giúp Khương Từ mở cửa xe.

Khương Từ cởi bỏ đai an toàn, xách theo túi từ trên xe xuống dưới, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, vẫn là thực không yên tâm, hỏi: “Cho nên anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Vì sao lại nói tìm được ông ấy em liền an toàn?”

Thẩm Thính Nam đóng cửa xe, nói: “Ông ta biết dọa em, anh chẳng lẽ sẽ không doạ lại được?”

Khương Từ nghe vậy dừng bước, nghiêm túc mà nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh có ý gì Thẩm Thính Nam? Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ nghiêm túc như vậy, không nhịn được cười, nói: “Khương Từ, anh lớn hơn em bảy tuổi, trải qua nhiều chuyện hơn cả em, em cảm thấy anh sẽ không biết chính mình đang làm cái gì sao?”

Khương Từ cắn môi, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam, không nói chuyện.

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, trong mắt không nhịn được tràn ra ý cười, trêu cô nói: “Luật sư Khương, muốn ở chỗ này giáo huấn anh sao?”

Khương Từ vẫn là thực nghiêm túc, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Tóm lại anh không cần vượt quá giới hạn, nếu tìm được người, cũng phải đem người giao cho cảnh sát, cảnh sát sẽ biết định tội ông ta.”

Thẩm Thính Nam hiếm khi được nghe giáo huấn, khóe môi gợi lên ý cười, hỏi: “Đã biết, còn gì chỉ bảo sao luật sư Khương?”

Khương Từ liếc anh một cái, xoay người đi về thang máy.

Thẩm Thính Nam theo ở phía sau, hai người vào thang máy, Thẩm Thính Nam ấn số tầng, lúc này mới cùng Khương Từ nói: “Bây giờ anh đưa em về đến nhà, em ở nhà khóa kĩ cửa với cửa sổ, anh tối nay xác thật có chút việc gấp, phải về Bắc Thành một chuyến ——”

Khương Từ nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Em không cần sợ hãi, anh nhất định sẽ quay về trước khi trời hửng sáng.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng mà gật đầu, nói: “Được.”

Về đến nhà, Thẩm Thính Nam vào nhà giúp Khương Từ đóng hết các cửa lại trước, lại cẩn thận kiểm tra mấy cái phòng một chút, xác định không có gì đáng ngờ, mới cùng Khương Từ nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”

Khương Từ nhìn anh, không biết vì cái gì bỗng nhiên không muốn để anh đi, nhưng cô không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là mỉm cười gật đầu, nói: “Vâng.”