Chương 7-1: Trần Xước

🍀Editor: Pypi🍀

Chu Ca Thư bắt đầu thuận lý thành chương mỗi ngày đều đến Đông Đại.

Bạch Trà thấy hắn lại tiếp tục dáng vẻ như trước, rất quan tâm hỏi han một câu: "Thời gian trước cậu đi đâu vậy, hôm nay hai bọn tôi đã nhàm chán ngồi đọc sách trong thư viện đấy.”

Chu Ca Thư trông rất cao lớn, thắt lưng thẳng tắp giống như một cây dương nhỏ, thông thường thấy hắn đối với mọi chuyện đều thờ ơ, lúc này lại hơi mím môi, dáng vẻ ủy khuất vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Lục Kim một cái.

Tuy chỉ là một biểu tình rất nhỏ, Bạch Trà thậm chí còn không phát hiện.

Nhưng Lục Kim thấy được, gương mặt lạnh lùng quanh năm bao phủ bởi ánh trăng, vậy mà lúc này lại lộ ra vẻ mặt yếu đuối, trông giống như đóa hoa hồng trắng bị tàn phá sau cơn giông bão.

Vậy mà... rực rỡ đến kỳ lạ.

Ôi là trời.

Bạch Trà nhìn Chu Ca Thư trầm mặc không nói, lại nhìn qua vẻ mặt đờ đẫn của Lục Kim, hỏi: "Này, mặt cậu sao lại đỏ thế này?”

Lục Kim thật sự rất sợ đầu óc luôn thiếu dây này của Bạch Trà, sau khi tức giận đuổi người đi, cũng không biết vì sao, lại không ngẩng đầu nhìn Chu Ca Thư một cái, trưng ra bộ dáng giống như Chu Ca Thư nói: "Đi theo tôi.”

Sau khi đi được mười mấy bước, Lục Kim mới phát hiện Chu Ca Thư căn bản không hề đuổi theo, hắn chỉ đứng yên chỗ cũ, đáy mắt mang theo ý cười như có như không.

Phía sau hắn là tòa nhà phía Nam nổi tiếng của Đông Đại, dây thường xuân gần như quấn quanh sườn dốc trên nóc nhà, trong đôi mắt tràn ngập màu xanh lá cây, hắn thanh tỉnh mà ôn nhu, trầm mặc chờ đợi.

Lục Kim đột nhiên có chút buồn cười, tâm trạng phấn khởi lạ thường, không cách nào ngăn được những suy nghĩ sung sướиɠ kia cuồn cuộn trong đầu,ùng ục ùng ục, giống như nước trong nồi đang sôi, nhiệt độ nóng rực như cái nóng ngày hè.

Thật là bức chết người, cô nghĩ thầm, đã lâu lắm rồi chưa từng có diễm phúc được thưởng thức khung cảnh thuần khiết này.

Cố gắng đè nén tâm tư xuống, Lục Kim ho khan hai tiếng, hung ác nói: "Cậu cười cái gì, mau đi theo tôi!”

Chu Ca Thư cúi đầu, Lục Kim không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo cực kỳ cẩn thận của hắn: "Tới đây.”

Nói đến cũng thật kỳ lạ, từ ngày Chu Ca Thư mang Lục Kim về nhà đến bây giờ, hơn nửa tháng nay, trạng thái ở chung của hai người đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Từ bạn giường biến thành như bây giờ .... Một mối quan hệ bổ sung thuần khiết kỳ lạ?

Không, không phải, không ai rõ ràng hơn Lục Kim, rốt cuộc Chu Ca Thư có cần dạy thêm hay không, Lục Kim có chút phát giác mình tựa hồ rơi xuống một cái bẫy mềm mại, nhưng bên ngoài cạm bẫy trải đầy bụi gai, chỉ có nơi này ấm áp lại an toàn, cô chải tóc rồi duỗi thẳng lưng phơi nắng, không còn sức lực để di chuyển tổ ấm của mình nữa.

Sau khi “giảng” xong cho Chu Ca Thư đề cuối cùng, Lục Kim nhớ tới gì đó, thuận miệng hỏi một câu: "Có phải sắp khai giảng rồi không?”

Động tác của Chu Ca Thư dừng lại, hắn lẳng lặng nhìn Lục Kim, trả lời "Ừ.”

Lục Kim đứng lên, vô thức vuốt tóc, thoạt nhìn bộ dạng như không để ý, ngữ khí lại chần chờ hơn bình thường, cô nói: "Vậy... Cậu không cần phải học thêm nữa đúng không?”

Chu Ca Thư không nhúc nhích, hắn vẫn ngồi đó nhìn cô hồi lâu, con ngươi đen nhánh cực kỳ sáng ngời, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa lưu lại trên mặt hắn một cái bóng mờ nhạt, Lục Kim thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại trên nửa mặt hắn.

"Lục Kim, chị cảm thấy tôi có cần không?" Hắn hỏi ngược lại cô, trong ánh mắt lộ rõ khát vọng, khát vọng được nghe đáp án mà hắn mong muốn từ miệng cô.

Lục Kim đại khái không nghĩ tới hắn lại hỏi ngược lại mình, một người có miệng lưỡi trơn tru như cô lại bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời.

Rõ ràng đây chỉ là một vấn đề đơn giản.

Có cần không?

Thích, hay không thích?

Muốn, hay là không muốn?

Lục Kim như đang giãy dụa giữa vách núi, muốn mạo hiểm hái bông hồng trắng này, nhưng lại sợ nó rời khỏi vách đá sẽ khô héo.

"Tôi..." Lục Kim chần chờ mở miệng.

Cửa phòng học bị ai đó đẩy ra, hơi nóng ngoài trời dường như đều bị kéo vào, thuận theo người tới mà tiến vào, lưu loát chặt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lục Kim.

Đó là một chàng trai trẻ tuổi, nhưng dĩ nhiên lớn tuổi hơn Chu Ca Thư một chút, ngũ quan không sắc bén tinh xảo bằng hắn, khí chất so với hắn lại mang theo ánh mặt trời, thoạt nhìn trông dễ dàng tiếp cận, thân thiện hơn.

Chu Ca Thư nhận ra anh ta, người này là "bạn trai cũ" của Lục Kim, hắn từng thấy qua anh ta và Lục Kim...

"Anh nghe người khác nói em ở chỗ này, vì vậy liền tới xem một chút, đã lâu không gặp." Chàng trai không hỏi tự trả lời, ngữ khí vô cùng thân mật, bầu không khí xung quanh cho thấy quan hệ không bình thường giữa anh ta và Lục Kim.

Lục Kim chỉ vội vàng nhìn lướt qua đối phương một cái, liền theo bản năng nhìn Chu Ca Thư —— chính cô cũng không phát hiện ra xu hướng này.

Chu Ca Thư vẫn trầm mặc không đổi, hắn đội mũ bóng chày lên đầu, hạ thấp vành mũ, Lục Kim không thấy rõ biểu tình của hắn, chỉ thấy hắn lưu loát đeo ba lô lên vai, không nói một lời đứng dậy rời đi.

Lục Kim nhíu mày, cũng không ngăn cản hắn, ngược lại chỉ đáp lại chàng trai, đơn giản một chữ "Ừ," không lạnh không nóng trả lời đối phương.

Chàng trai hiển nhiên là đã quen với việc này, cực kỳ nhiệt tình tiến lại gần, mang theo một chút ghen tuông hỏi: "Người đó là ai vậy?”

"Em trai hàng xóm." Lục Kim nhàn nhạt trả lời.

Anh ta còn chưa kịp cao hứng, lại nghe thấy Lục Kim ngay sau đó bổ sung một câu: "Trần Xước, sau này anh có thể tránh xa tôi một chút được không? Mùi nước hoa nồng nặc trên người anh khiến tôi rất đau đầu.”

......