Chương 7-2: Tìm thấy mặt trăng của mình

🍀Editor: Pypi🍀

Cuối tháng tám, Lục Kim nhận được tiền chuyển của bà Chu, tiền cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ khiến lương tâm Lục Kim bất an.

Sợi dây chuyền đã bị Trần Mỹ Cầm bán, sao cô có thể không biết xấu hổ cầm khoản "học thêm" này mà không có một chút gánh nặng.

Lục Kim suy nghĩ thật lâu, đành phải trả lại tiền, chỉnh sửa một đoạn tin nhắn rất dài, xác nhận nhiều lần không có vấn đề gì mới gửi qua cho mẹ Chu —— Cô không dám gọi điện thoại, sợ mình chột dạ.

Không ngờ lại nhanh chóng nhận được điện thoại của mẹ Chu gọi đến, bà hẹn gặp cô tại tiệm trà gần Đông Đại.

Tám giờ tối, Lục Kim thấp thỏm bất an đến điểm hẹn.

Mẹ Chu tựa hồ cố ý đến sớm, gọi một bàn thức ăn, thấy Lục Kim đến lập tức mỉm cười phất phất tay với cô, cười cực kỳ hiền lành.

Lục Kim luống cuống tay chân gọi dì.

Bà Chu thở dài, nói: "Khi còn bé, con và dì vẫn rất thân thiết, sao lớn lại xa lạ như vậy. ”

Lục Kim nghe vậy sửng sốt, ký ức của cô lúc hồi nhỏ hầu như rất mơ hồ, ngoại trừ việc Lục Thành Lâm liên tục vung nắm đấm, hoặc là túm tóc mẹ cô đập đầu bà ấy lên tường là vẫn còn rõ ràng. Vì vậy, tất cả mọi chuyện…

Cũng may mẹ Chu không trách móc gì Lục Kim, câu nói vừa rồi cũng chỉ là tìm cớ mà thôi.

"Tại sao lại không nhận tiền? Con xứng đáng nhận khoảng tiền đó." Mẹ Chu nhỏ giọng khuyên bảo, vừa nói vừa thêm thức ăn vào bát của Lục Kim.

Lục Kim lảng tránh: "Dì ơi, nhóc Thư rất ưu tú, kỳ thật con cũng không giúp được gì cho nó, con không thể lấy số tiền này. ”

Mẹ Chu cười lắc đầu: "Từ nhỏ cho đến lớn, dì là người hiểu con trai nhất, con tình nguyện dạy nó học thêm, đã là giúp nó rồi, phải không? ”

Lục Kim không hiểu ý của mẹ Chu.

Mẹ Chu lại nói tiếp: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không giống người khác, những đứa trẻ khác thích chơi đùa thích náo loạn suốt ngày gây họa, nó chỉ ngồi ở nhà rồi đọc truyện tranh, về sau lớn hơn một chút thì đọc hiểu chữ, liền suốt ngày chạy vào chùa Thanh Long, con biết đấy, tên thằng bé đều do đại sư Huệ Thanh đặt, lúc đó xém chút nữa dọa chết dì, nếu sinh ra tiểu hòa thượng thì làm sao giải thích với ông bà nội nhóc Thư.”

Lúc Lục Kim nghe đến đây cũng không nhịn được cười.

Mẹ Chu cũng hùa theo, tiếp tục nói: "Sau này chuyển nhà đến nơi này, dì mới yên tâm một chút. Con có lẽ ... nhớ không rõ lắm, nhóc Thư khi còn bé rất thích đi theo sau mông con, mỗi ngày trở về thằng bé sẽ kể cho bác nghe, hôm nay buổi trưa chị làm gì, buổi tối làm gì, hận không thể cả ngày bám lấy con. Tuy nhiên sau đó ... Xảy ra một ít chuyện, nó liền biến thành bộ dáng như bây giờ, không thích nói chuyện, đối với cái gì cũng không có hứng thú, nhiều năm như vậy, nó lần đầu tiên mở miệng yêu cầu bác, nói muốn học thêm..."

Lục Kim thật sự không nhớ rõ, ký ức trước kia của cô vẫn hiện hiện ra một trạng thái rất kỳ lạ, tổng thể bức tranh thì rõ ràng, nhưng sự kiện cụ thể lại cực kỳ mơ hồ. Cô có lẽ cũng đoán được nguyên nhân là gì, chỉ là từ đáy lòng cô đối với chuyện kia tránh còn không kịp, làm sao có thể lại đi nghiên cứu sâu đây.

Cô đang cố gắng hết sức để thoát khỏi quá khứ.

Kỳ quái chính là, vì sao Chu Ca Thư cũng chưa bao giờ đề cập đến?

Mẹ Chu kiên quyết đưa tiền cho Lục Kim, trước khi chia tay, bà nói với Lục Kim: "Dì coi như là nhìn con lớn lên, biết con là một đứa trẻ ngoan, số tiền này con hãy dùng cho việc học, nếu rảnh thì nói chuyện với nhóc Thư nhiều hơn, coi như giúp dì, được không? ”

Lục Kim biết mẹ Chu đang cho mình bậc thang đi xuống, đành phải cúi mặt nhận lấy.

......

Vào ngày một tháng chín, Chu Ca Thư chính thức bước vào lớp mười hai, mở ra một năm cực kỳ quan trọng trong cuộc đời.

Trong lễ khai giảng, hắn phát biểu với tư cách là đại diện học sinh ưu tú, lúc đứng bên cạnh sân khấu chờ đợi, hắn vẫn trưng ra bộ mặt cao lãnh, thầy cô và bạn học xung quanh đều quen với bộ mặt lạnh lùng này, quen với việc hắn cao ngạo áp đảo mọi người, nhưng không ai nhận ra cảm xúc ngày càng âm trầm chất đầy phiền não của hắn.

Hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp đều phát biểu xong, giáo viên chủ nhiệm mập mạp Viên Tiếu ha hả nhìn bảo bối của lớp mình, hoàn toàn không hề bị khuôn mặt lạnh lùng kia hù dọa, vui sướиɠ nói với Chu Ca Thư: "Đến lượt em đấy Chu Ca Thư, mau đi, năm nay dài hơn năm ngoái hai phút!”

Sắc mặt Chu Ca Thư không thay đổi, nhưng vẫn lễ phép gật đầu.

Hắn bước từng bước lên bậc thang, trước mắt là từng mảng lớn màu sắc đồng phục màu xanh trắng cùng đầu người đen nhánh, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, hắn chỉ cảm thấy phiền não không thôi.

Viên Tắc mập mạp đưa cho hắn bản thảo bài phát biểu bị hắn nhồi thành một đống nhét vào túi, hắn thật sự không muốn nói một câu.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy mặt trăng của mình sau một đám mây đen dày đặc.

Lục Kim ngồi ở vị trí rất gần phía sau thính phòng, cười vẫy vẫy tay với hắn.

Một chân Chu Ca Thư đã bước lên sân khấu, chân còn lại vẫn còn lưu lại trên bậc thang, liền lấy một tư thế kỳ quái như vậy tiếp tục đi lên, thiếu chút nữa té ngã trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường.

Chủ nhiệm lớp theo bản năng đứng lên đỡ hắn, nhưng hắn đã đứng vững trở lại, thẳng tắp đi về phía micro.

Dưới sân khấu mơ hồ có tiếng cười, Lục Kim nghe thấy cô bé ngồi ở phía trước cô nhỏ giọng nói với bạn học bên cạnh rằng Chu Ca Thư thật đáng yêu.

Lục Kim nhìn dáng người cao ngất của thiếu niên trên sân khấu, không nhịn được cong khóe miệng.

Chu Ca Thư đứng trước micro, hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình không ngừng đổ mồ hôi, cổ họng khô đến ngứa ngáy, hắn thế nhưng... Có một chút căng thẳng, không, đúng hơn là rất căng thẳng.

Một tay hắn vịn micro, là động tác làm trong vô thức, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về một hướng.

Xong rồi, hắn hoàn toàn không biết phải nói gì.

Viên Tắc mập cho hắn bài phát biểu, câu đầu tiên là gì nhỉ?

“...... Kính thưa các vị lãnh đạo, giáo viên, các bạn học thân mến, chào buổi sáng, năm nay tôi học lớp mười hai và là lớp bốn của Lục... Chu Ca Thư..."

Tiếng nghị luận dưới sân khấu càng lớn, ngay cả Viên mập mạp cũng không nghĩ tới Chu Ca Thư có thể thành thành thật thật đọc phát biểu do ông biên soạn, hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp bên cạnh nhỏ giọng nghị luận, rốt cuộc là lớp mười hai, ngay cả Chu Ca Thư cũng thành thật...

“... Cuối cùng, tôi hy vọng chúng ta có thể đạt được kết quả lý tưởng trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm tới và vào trường đại học mơ ước. ”

Sau khi bài phát biểu kết thúc, Chu Ca Thư vội vàng xuống đài, hiếm thấy khuôn mặt không căng chặt của hắn.

Viên mập mạp vừa muốn khen ngợi hắn hai câu, liền nghe thấy hắn nói một câu: "Thưa thầy, chân em bị trật, cho phép em đi trước. ”

"Thằng bé này làm sao vậy." Viên mập nhìn bóng lưng Chu Ca Thư bước đi như bay, bất đắc dĩ thở dài.