Chương 3-1: Tôi còn tưởng chị ấy bị ai đó đánh

🍀Editor:Pypi🍀Thái độ Trần Mỹ Cầm đối với Chu Ca Thư căn bản là nịnh nọt, ai cũng không hiểu được trong đầu bà lão nghĩ gì, vì sao lại đi lấy lòng một đứa con trai chưa đến mười tám tuổi, nhưng bà ta quả thật có thể làm được.

Một câu thiếu gia, hai câu thiếu gia, giọng điệu thân thiết như đứa cháu mới sinh của mình, xem như cháu trai mà đối xử.

Mặc cho Chu Ca Thư từ đầu đến cuối đều ngó lơ, nhanh chóng đi đến trước cửa nhà vệ sinh.

Lục Thành Lâm đang đỡ Lục Kim từ mặt đất đứng lên, bóp cánh tay cô kéo lên như kéo một con chó, Lục Kim ngửi thấy mùi vị kinh tởm trên người ông ta, làn da bị ông ta đυ.ng chạm trong nháy mắt nổi lên da gà.

Nhưng cô không né ra, bởi vì Chu Ca Thư đang nhìn.

“Thiếu gia tới rồi à!” Trên mặt Lục Thành lâm cũng không có biểu tình niềm nở như Trần Mỹ Cầm, nhưng chắc chắn thái độ tốt hơn vừa nãy nhiều, dù sao đây cũng là khung cảnh người một nhà ôm nhau.

Có lẽ vì tâm lý không muốn tiếng xấu đồn xa, hoặc là do ánh mắt của Chu Ca Thư quá mức trực tiếp, ông ta liền giải thích: “Lục Kim chỉ bị ngã thôi.”

Chu Ca Thư nhìn không rõ mặt Lục Kim, cô cúi đầu, bị cha mình xem như con rối mà điều khiển, chỉ có mồ hôi trên trán là thấy rõ ràng.

“Phải không?” Giọng nói của hắn lạnh như sương tuyết mùa đông, nhưng lại chỉ thẳng vào vấn đề: “Tôi còn tưởng chị ấy bị ai đó đánh.”

Mặt Lục Thành Lâm giật giật vài cái, còn chưa kịp nói đã bị Trần Mỹ Cầm giành trước.

“Nào thiếu gia, cậu đang nói gì vậy, chúng tôi thương Lục Kim còn không kịp, cả hai cùng nhau kiếm tiền lo cho con bé ăn học, sao lại nỡ đánh được."

Chu Ca Thư trầm mặc nhìn Lục Kim, giống như đang chờ mong cô nói gì đó, nhưng chờ một lúc lâu, Lục Kim lại chỉ hơi ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp đẽ kia lạnh nhạt nhìn hắn: “Cậu đến đây làm gì?”

Lúc này Chu Ca Thư mới nhớ lại ý định đến đây lúc đầu, hắn nói: “Có mấy đề không hiểu muốn hỏi chị một chút.”

Lục Kim ừ một tiếng, yên lặng không một tiếng động tránh thoát khỏi bàn tay như móng vuốt sắt của Lục Thành Lâm, nhanh chóng vào trong phòng trực tiếp lấy túi sách.

Lúc đi thang máy, Chu Ca Thư đứng sau lưng Lục Kim, hắn nhìn bờ lưng thẳng tắp của cô rồi thầm nghĩ, vì sao người này không bao giờ nhờ giúp đỡ.

Mở lời khó đến vậy sao, tại sao không hỏi hắn “Chu Ca Thư, giúp tôi với,” dù chỉ là một ánh mắt cũng được.

Sau khi ra khỏi cổng, Lục Kim chỉ im lặng đi về phía trước, cô bước đi rất nhanh, hiển nhiên là cô đang nóng lòng rời khỏi căn nhà đó.

Chu Ca Thư đột nhiên dừng lại, hắn giấu hai bàn tay đang nắm chặt trong túi quần, trong bầu không khí oi bức, nhẹ giọng nói: “Lục Kim, chị có thấy đau không?”

Thắt lưng Lục Kim giống như con rối bị đứt dây, rõ ràng bị xé nát nhưng vẫn gắng gượng đến hơi thở cuối cùng.

Chu Ca Thư lại thấy rõ bàn tay phải của cô không ngừng run rẩy.

“Chu Ca Thư, vì sao cậu lại đến nhà tôi?” Lục Kim hỏi hắn.

“Tôi muốn hỏi…”

“Tôi hỏi cậu, vì sao lại đến nhà tôi!”

Chu Ca Thư mím môi, nói: “Tối qua tôi tình cờ gặp ông ta nên ngửi thấy mùi rượu.”

Người hắn nói tất nhiên là Lục Thành Lâm.

Lục Kim cảm thấy chóng mặt một lúc, cô cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, bất luận điều gì xảy ra trong nhà đó, cô vẫn luôn nổ lực khiến mình trông giống như đang sống trong một gia đình bình thường, cô có thể chịu được sự cay nghiệt của Trần Mỹ Cầm, có thể chịu được sự u ám của Lục Thành Lâm, nhưng cô không thể chịu được ánh mắt kỳ lạ của hàng xóm mà họ không chút che giấu dành cho cô.

“Chu Ca Thư, có phải cậu thấy tôi rất đáng thương không?” Cô hỏi.

Nhưng Lục Kim chỉ lắc đầu, hắn đi qua nắm lấy bàn tay trái của Lục Kim, nói: “Chị Lục Kim, hôm nay chúng ta đến bệnh viện đi.”

Ngữ khí của thiếu niên bình thản, nhưng không hiểu sao lại toát ra nồng đậm ôn nhu, dưới khuôn mặt cách biệt ngàn dặm với người khác của hắn tựa hồ ẩn chứa điều gì đó khó hiểu, thứ đó phát ra ánh sáng chói lọi, khiến người khác không khỏi kinh ngạc, muốn đến gần hơn.

Lục Kim vô tình bị mê hoặc bởi thứ ánh sáng ấy mà đi theo hắn.

Kết quả kiểm tra là dây chằng cổ tay bị căng, đây xem như là tin tốt đối với Lục Kim, không gãy xương đã là chuyện may mắn.

Khi bác sĩ hỏi nguyên nhân bị thương, Lục Kim thản nhiên nói cô bị té ngã, bác sĩ ngước nhìn cô và nói: “Thật sự xém chút nữa là lớn chuyện.”

Trong lúc quấn băng, Lục Kim không phát ra âm thanh nào, trên trán cô từng giọt mồ hôi chảy ròng, cô nghiến răng cố gắng chịu đựng, ngược lại còn được bác sĩ khen một câu, cô gái nhỏ quả thật là sức chịu đựng rất lớn.

Lúc kê đơn thuốc, bác sĩ dặn dò một số điều cần lưu ý, nói với Chu Ca Thư: “Tình huống của chị cậu có chút đặc biệt, tay chân bị thương không được dùng quá sức, chú ý nghỉ ngơi, mỗi ngày chườm lạnh ba bốn lần, mỗi lần từ mười lăm đến hai mươi phút, ngoài ra còn phải bôi thuốc mỡ, nhớ kỹ không?”

Lục Kim vừa định giải thích, chợt nghe thấy tiếng trả lời vô cùng nghiêm túc của Chu Ca Thư, hắn còn chủ động hỏi một số vấn đề, chẳng hạn như những điều cần lưu ý về chế độ ăn uống, dáng vẻ rất nghiêm túc.