Chương 2-2: Tôi tìm Lục Kim

🍀Editor:Pypi🍀

Đột nhiên Lục Kim lại nhớ đến biểu tình của Chu Ca Thư lúc cao trào, mỗi lần hắn bắn tinh xong, đều sẽ không cho Lục Kim thấy vẻ mặt của hắn, nếu không kịp che mắt cô, hắn chắc chắn sẽ vùi đầu vào cổ vai cô, phát ra tiếng rên làm tâm can ngứa ngáy, khó chịu.

Lục Kim cũng hỏi lý do, Chu Ca Thư lại lạnh mặt nói vẻ mặt lúc đó khó coi, sợ dọa đến cô.

Vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Lục Kim cũng không coi câu trả lời mơ hồ này là thật.

Cô và Chu Ca Thư day dưa với nhau cũng vì hắn nhất thời hứng thú,chờ đến lúc hắn chán, hoặc rốt cuộc cô không chịu nổi, hai người sẽ đường ai nấy đi.

Hút đến đầu lọc thuốc lá, Lục Kim liền rửa mặt nghỉ ngơi, khoảng hai giờ sáng, cửa chống trộm trong nhà bị ngã vang một tiếng lớn, Lục Kim trong lúc ngủ mơ hồ bị dọa run người, mở mắt ra, quả nhiên có tiếng bước chân chậm rãi đến gần.

Lục Kim một lần nữa nhắm mắt lại, đeo tai nghe lên, đắp chăn qua đỉnh đầu, mặc kệ Lục Thành Lâm giống như kẻ điên đập cửa phòng nàng liên tục, trong tiếng nhạc kịch, cô nhạy cảm nghe thấy những tiếng nhục mạ từ cha mình.

Kỹ nữ, tiện nhân, giày rách…

Ngàn lần như một, không nghe không phiền.

“Ngu ngốc.” Lục Kim thấp giọng mắng một câu, nhưng cũng không mang một chút chán ghét, bình tĩnh như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Trần Mỹ Cầm bị con trai đánh thức, nôn nóng từ phòng chạy ra, đau lòng vỗ trên lưng Lục Thành Lâm vài cái, vất vả dìu hắn về phòng nghỉ ngơi.

Chăm sóc con trai xong, Trần Mỹ Cầm lại đá cửa phòng Lục Kim, vừa đá vừa mắng: “Mỗi ngày đều khóa chặt cửa, không biết làm gì bên trong, mày với con tiện nhân mẹ mày đều cùng một giuộc!”

Lục Kim vẫn luôn trằn trọc đến rạng sáng mới miễn cưỡng ngủ, rồi lại bắt đầu mơ những giấc mơ đứt quãng, trong chốc lát là Lục Thành Lâm đánh vợ mình gần chết mới thôi, khuôn mặt xinh đẹp của mẹ Lục Kim bị đánh một mảng xanh tím khiến người ta khϊếp sợ, trong chốc lát lại là Trần Mỹ Cầm nhéo cánh tay Lục Kim lúc nhỏ, vừa nhéo vừa mắng: “Đồ phá của.”

Giấc ngủ cứ đứt quãng như vậy đến bình minh, Lục Kim đã tính toán rời đi vào sáng sớm, tỉnh dậy sẽ nói chuyện với mẹ con Trần Mỹ Cầm, nhưng hôm qua lại bị Chu Ca Thư lăn lộn đến cạn kiệt sức lực, thế là cô ngủ một giấc đến mười một giờ.

Ở trên giường thất thần một lúc lâu, cô mới thở dài đứng dậy, mở cửa ra, qua nhiên đối mặt với Lục Thành Lâm.

Lục Thành Lâm lúc trẻ cực kỳ anh tuấn, nhưng từ khi trở về sau năm năm tù, khí chất trên người thay đổi rất lớn, bây giờ nhìn ngũ quan u ám, tối tăm chẳng khác đám lưu manh, du côn.

Hiện tại, ông ta dùng gặp mắt tam giác bị thời gian và trụy lạc ăn mòn, ác độc nhìn chằm chằm đứa con gái do chính mình sinh ra.

Lục Kim hoàn toàn xem ông ta như không khí, đôi mắt không thèm liếc nhìn một cái, chậm rãi đi đến nhà vệ sinh.

“Này, cha mày muốn gặp mặt mày còn khó hơn lên trời, ngủ tới trưa mới dậy, mẹ nó tao gọi mà mày còn không nghe, sinh mày ra làm chó gì!” Lục Thành Lâm không chút nể nang lớn tiếng mắng chửi cô.

Lục Kim chỉ khựng lại hai giây, một bộ không nghe thấy tiếp tục vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa thật kỹ, sau đó mới bắt đầu rửa mặt.

Điều này hoàn toàn chọc giận Lục Thành Lâm.

Ngay tại lúc Lục Kim đang rửa mặt, ông ta điên cuồng phá cửa, trong miệng phun ra những lời mắng nhiếc quen thuộc đến nỗi có thể học thuộc lòng, nghe leng keng, giống như một vở kịch hài.

Lục Kim vốc nước lên rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

Trong mắt một chút cảm xúc đều không có, bình đạm như người sắp chết.

Thật không hiểu nổi, ông ta lại sao còn chưa chết, người như Lục Thành Lâm tại sao vẫn còn sống.

Một tên cặn bã, bại hoại, dựa vào cái gì mà tác oai tác quái tra tấn người khác.

Cô sớm muộn gì… Sớm muộn gì…

“Leng Keng”

Cánh cửa lung lay sắp ngã cuối cùng cũng bị Lục Thành Lâm đá văng, Lục Kim còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị một đạo lực cường đại đá ngã trên mặt sàn, cổ tay cô theo bản năng chống trên mặt đất trước, hiển nhiên không thể chịu được toàn bộ trọng lượng của cơ thể.

Dù cô đau đến thân ra mồ hôi lạnh, vẫn cứ cắn răng không lên tiếng, ngược lại còn hung hăng ngẩng đầu, không chút lùi bước nhìn chằm chằm Lục Thành Lâm.

Ánh mắt ấy quá mức trắng trợn, chứa đầy căm hận, dường như níu lấy xương cốt, không kéo theo máu thịt thì không dừng lại.

Lục Thành Lâm bị ánh mắt đó nhìn đến giật mình, tay nhanh hơn não, liền giáng xuống Lục Kim một cái tát.

“TᏂασ mẹ mày, nhìn cái gì mà nhìn!” Ông ta mắng.

Lục Kim đột nhiên cười, giọng cô cực kỳ nhẹ, nhưng tuyệt đối không nhu nhược: “Ông đi đi, bà ấy chắc chắn đang chờ ông đấy. Nhiều năm như vậy, mẹ tôi chờ đến sốt ruột mất.”

Lông tơ cả người Lục Thành Lâm dựng đứng cả lên, ông ta nhiều lần nắm chặt tay để giữ bình tĩnh, lúc ông ta cầm dao gọt trái cây chưa từng sợ hãi, nhưng bây giờ lại bị lời nói của con gái làm cho khϊếp sợ đến run rẩy.

Lục Kim cười càng lớn hơn, phảng phất như mới khám phá ra chuyện mới mẻ: “Ông sợ sao?” Cô hỏi.

“Quái thai — Mày là quái thai!”

Lục Thành Lâm thẹn quá hóa giận bắt đầu chửi bậy, chân đã nâng lên giữa không trung, chuẩn bị dạy dỗ Lục Kim một phen, lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Trần Mỹ Cầm từ trong phòng chậm rãi đi ra, bà ta đi đến trước cửa nhà vệ sinh, quăng một ánh mắt nhắc nhở cho Lục Thành Lâm, hướng về phía cửa hô một tiếng: “Tới ngay đây.”

Đôi mắt Lục Kim đã nhắm chặt lại ngay khoảnh khắc Lục Thành Lâm nhấc chân lên, một lúc lâu vẫn không cảm nhận cơn đau ập đến.

Lại nghe được một âm thanh hết sức vững vàng từ trong bóng tối.

Như là trên sườn núi dốc đứng nở ra một đóa hồng trắng, xinh đẹp duỗi cành lá cùng cánh hoa, gai nhọn bỗng chốc trở nên đáng yêu.

Là Chu Ca Thư.

Hắn nói: “Tôi tìm Lục Kim.”