Chương 2-1: Tôi muốn nếm thử mùi vị của chị

🍀Ediotr:Pypi🍀

Một tháng trước, Lục Kim thế nào cũng không nghĩ đến mình và Chu Ca Thư sẽ vụиɠ ŧяộʍ với nhau.

Chu Ca Thư là người như thế nào? Có thể nói dáng vẻ bên ngoài của hắn tinh xảo lại xinh đẹp, từ nhỏ thành tích học tập đều đứng đầu, vượt xa người đứng thứ hai cả ngàn dặm, không ai không biết cái tên Chu Ca Thư. Hắn luôn là tấm gương sáng mà ba mẹ lấy ra để giáo dục con cái. Đó là Chu Ca Thư trong mắt mọi người.

Còn trong mắt Lục Kim? Chu Ca Thư giống như hoàn toàn ngăn cách với thế gian, vị thần cao cao tại thượng. Vì sao lại hình dung một thiếu niên mười bảy tuổi như vậy? Từ nhỏ đến lớn, Lục Kim chưa bao giờ bắt gặp Chu Ca Thư thay đổi nét mặt, hắn tựa như được thượng đế ban cho khuôn mặt vô cảm, tựa hồ từ trước đến nay bất luận vui sướиɠ hay thống khổ, hắn đều khinh thường đáp lại dù chỉ một chút.

Quan trọng nhất là, nhà họ Chu là hàng xóm của cô, biết cô cứng đầu, hoàn cảnh lại khó khăn, từ lâu luôn bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong một khoảng thời gian dài, Lục Kim đều nghĩ rằng, người như Chu Ca Thư, ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng cảm thấy phí thời gian.

Cho nên cô chưa bao giờ nghĩ đến, Chu Ca Thư bắt gặp cô cùng bạn trai cũ đánh dã chiến, cực kỳ thản nhiên lên tiếng hỏi: “Này chị gái, tiếng rên cũng êm tai đấy.”

Lục Kim kêu bạn trai cũ đi trước, lạnh mặt hỏi hắn: “Chu Ca Thư, cậu đứng chỗ này bao lâu rồi?”

Chu Ca Thư nhìn chằm chằm cô: “Từ lúc… Chị nói chia tay với anh ta.”

Thiếu niên rõ ràng không muốn bỏ qua chuyện này, Lục Kim cắn chặt răng, hỏi: “Cậu muốn như thế nào?”

Chu Ca Thư từ trong bóng tối phát ra một tiếng rất nhỏ, cười đến lòng người hoảng hốt, hắn nói: “Lục Kim, tôi muốn nếm thử mùi vị của chị.”

Lục Kim trầm mặc một lúc lâu, không tự giác phát ra tiếng cười trào phúng, không phải cười đối phương mà cười chính mình, uổng công bấy lâu cô đều xem Chu Ca Thư là người kiêu ngạo, hóa ra cũng muốn nếm thử mùi vị nam nữ ân ái.

“Chu Ca Thư, tôi coi như là cậu chưa tỉnh ngủ.” Dứt lời, Lục Kim liền xoay người đi vào chung cư, hoàn toàn bỏ ngoài tai chuyện Chu Ca Thư vừa nói.

Sau một tuần, thành tích thi cuối kì cấp ba của Chu Ca Thư đã có, thế nhưng so với lúc trước lại giảm rất nhiều, hắn nói với cha mẹ mình, học tập có chút lực bất tòng tâm, muốn học bù, bằng không không thể đậu đại học.

Mẹ Chu đột nhiên nhớ đến con gái nhà họ Lục cách vách, ba năm trước đậu đại học với thành tích cao, có sẵn gia sư ngay sát bên cạnh, điều kiện nhà cô lại không mấy khá giả, mời cô tới dạy là đang làm việc tốt.

Bà Lục sau khi nghe xong mong muốn của nhà họ Chu, liền to giọng kêu Lục Kim nhanh chóng đi qua, hùng hùng hổ hổ bảo cô tự lo học phí, thật là một đứa phá của, tốn biết bao nhiêu tiền.

Lúc Lục Kim đến phòng Chu Ca Thư, trên cánh tay vẫn còn dấu vết bị bà ta dùng chổi đánh, da cô trắng nên mọi dấu vết đều hiện lên rất rõ ràng, một mảng đỏ hồng rơi vào mắt Chu Ca Thư.

“Bà ta lại đánh chị?” Chu Ca Thư cau mày hỏi.

Từ trước đến nay Lục Kim đều không muốn ở trước mặt người khác bày ra dáng vẻ bất hạnh của mình, cũng sợ hãi người khác bố thí ánh mắt thương hại, đối với cô mà nói quả thật rất mất mặt. Cô đem cánh tay giấu phía sau lưng, nghẹn một bụng lửa giận nói với Chu Ca Thư “Không phải cậu muốn lên giường với tôi sao, tới đi.”

Chu Ca Thư đem thuốc Vân Nam bôi lên cánh tay cô rồi nhẹ nhàng xoa, ngữ khí cực nhẹ nói: “Hôm nay không làm.”

Trong không khí nhàn nhạt mùi vị của thuốc, một bụng lửa giận của Lục Kim bất chợt bị dập tắt hoàn toàn, cô cúi đầu nhìn xuống cái người đang ngồi xổm phía trước bôi thuốc cho cô, lông mi cong, chóp mũi cao thẳng, vừa nhìn đã thấy đơn thuần, vô hại, nếu như cùng hắn lên giường cũng không phải là không thể.

“Chu Ca Thư, chúng ta ước định ba điều đi.”

“Chị nói đi.”

“Có thể làʍ t̠ìиɦ nhưng tuyệt đối không nói chuyện tình cảm, xuống giường liền đường ai nấy đi, ai cũng không được đem lời nói lúc trên giường là sự thật.”

“... Được.”

Lục Kim đem vòng cổ mẹ Chu đưa giấu vào trong áo khoác, hít một hơi thật sâu rồi lấy chìa khóa mở cửa ra, đúng như dự đoán bên trong phòng là một mảnh đen tối, chỉ có ở góc phòng Trần Mỹ Cầm phản chiếu ánh sáng, âm thanh ê ê a a của bài kịch địa phương len lỏi đến từng ngóc ngách trong căn nhà, cùng với vầng sáng từ ánh trăng trên cao chiếu xuống, làm cho Lục Kim kí©h thí©ɧ đến nổi da gà.

Chỉ thất thần trong vài giây, Lục Kim liền bị Trần Mỹ Cầm bắt được, bà ta đã hơn bảy mươi, nhưng chân cẳng vẫn còn hoạt động tốt, bà từ trong phòng chạy chậm ra, mí mắt gục xuống, miệng lẩm bà lẩm bẩm mắng Lục Kim quay trở lại, duỗi bàn tay già nua như vỏ cây khô lục lọi ba lô Lục Kim.

Lục Kim vẫn không nhúc nhích tránh làm bà ta nổi giận, biểu cảm trên mặt không thay đổi, hoàn toàn giống như đang mang mặt nạ da người.

Trần Mỹ Cầm thỏa mãn lấy ra từ kẽ hở mấy tờ hai trăm, lại lẩm bẩm mấy câu đồ phá của rồi mới về phòng.

Lục Kim lại quay về phòng, khóa trái cửa lại, ném cái ba lô Trần Mỹ Cầm vừa mới lục lọi vào trong góc, nằm một lúc trên giường mới lấy lại được chút sức lực, chầm chậm đến trước cửa sổ ngồi, dựa vào khung cửa sổ rỉ sắt.

Từ vị trí của cô, trùng hợp nhìn thấy nhà họ Chu, căn biệt thự nhỏ hai tầng có sân vườn rộng lớn được mẹ Chu chăm sóc rất tỉ mỉ, từ bên trong cửa sổ phát ra tia sáng ấm áp, làm người ta cảm thấy rất thư thái.

Lục Kim như lạc vào cõi thần tiên, chưa từng nghĩ tính tình mẹ Chu ôn hòa như vậy, sao có thể nuôi dưỡng ra được một đứa con tính cách quái dị như Chu Ca Thư, rõ ràng lúc nhỏ đáng yêu vô cùng, lớn lên lại trở thành tiểu hồ ly.

Nhưng lại là một con tiểu hồ ly biết mê hoặc lòng người.