Chương 12

Triệu Tê hít một hơi thật sâu — trẫm nhịn các người.

Là một hoàng đế không có thực quyền, đối với việc quản lý triều chính lại dốt đặc cán mai, nếu không có Ôn Thái Hậu và Tiêu Thế Khanh, thiên hạ này sớm đã loạn. "Trẫm vào dùng bữa với Thái Hậu."

"Hoàng Thượng, xin dừng bước," Tiêu Thế Khanh gọi cậu lại, "Nghe nói Hoàng Thượng đã thay thế tất cả các cung nữ trong Ung Hoa Cung thành thái giám, điều này có đúng không?"

“Đúng vậy,” Triệu Tê cảnh giác nói, “Trẫm còn không thể thay đổi người trong tẩm cung của mình sao?”

“Được.” Tiêu Thế Khanh chậm rãi nói: “Chỉ là Hoàng Thượng đã là vua của một nước, thỉnh thoảng động tình cũng không sao, nhưng nhớ phải tỉnh táo.”

Triệu Tê bối rối: "Ý ngươi là gì?"

Tiêu Thế Khanh nói: “Ý trên mặt chữ. Thần xin cáo lui.”

Triệu Tê nghĩ tới lời nói của Tiêu Thế Khanh, trong lòng không khỏi cảm thấy khinh thường: Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói trẫm? Trong sách sau cái chết của Ôn Thái Hậu, ngươi vì có chút tình cảm mơ hồ với Hoài Vương, từ bỏ gian tà để theo chính nghĩa, ủng hộ công lý, vứt bỏ cẩu hoàng đế sang một bên. Đã nói là cùng nhau làm hôn quân gian thần, cuối cùng ngươi lại một mình đi hoàn lương!

Trong nguyên tác, sau khi Hoài Vương Triệu Đồng khởi binh thì không hề suôn sẻ, Ôn Thái Hậu và Tiêu Thế Khanh là những trở ngại lớn nhất trên con đường trở thành hoàng đế của hắn. Sau khi Ôn Thái Hậu qua đời vì bạo bệnh, Tiêu Thế Khanh trở thành người nắm quyền ở Đại Tĩnh ,cũng biến thành trở ngại duy nhất đối với Triệu Đồng.

Thời trẻ, Tiêu Thế Khanh rất ngưỡng mộ tính cách của Triệu Đồng. Tình cờ khi còn là thiếu niên, họ cùng bị nhốt trong cung điện một đêm, cùng nhau ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, trò chuyện từ triết lý nhân sinh qua thơ từ ca phú. Tuy hai người đối chọi gay gắt nhưng vẫn có chút đồng cảm với nhau. Mặt khác, trong khi Tiêu Thế Thanh lãnh đạo văn võ bá quan trong triều chống nổi loạn thì cẩu hoàng đế lại liên tục không ngừng tìm đến cái chết. Triệu Tê tin vào lời gièm pha của người khác, sợ Tiêu Thế Khanh sẽ ủng hộ phản quân, bèn bắt phụ mẫu của hắn làm con tin trong cung. Trong cơn tức giận, Tiêu Thế Khanh đã phát động một cuộc đảo chính, mở rộng cổng thành, cho phép quân phản loạn đánh vào hoàng cung mà không mất một binh một tốt nào.

Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng không ai được đắc tội Tiêu thừa tướng.

Triệu Tê và Ôn Thái Hậu cùng nhau ăn tối trong Từ An Cung. Ôn Thái Hậu nhận thấy tâm tình nhi tử không tốt, liền đặt đũa xuống, hỏi: "Tê Nhi, con sao vậy?"

Triệu Tê rầu rĩ lắc đầu.

Ôn Thái Hậu hỏi Giang Đức Hải: “Có phải là tên nô tài nào không có mắt chọc giận Hoàng Thượng hay không?”

Giang Đức Hải thấp giọng nói: "Hồi bẩm Thái Hậu, vừa rồi ở cửa cung, Tiêu thừa tướng có nói với Hoàng Thượng mấy câu, ngài liền biến thành như vậy."

Ôn Thái Hậu cau mày nói: “Tê Nhi, mẫu hậu đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Tiêu Thế Khanh là tâm phúc của mẫu hậu, là một nhân tài hiếm có. Hiện tại đường thủy của Đại Tĩnh bị phong tỏa, các phiên vương đã rục rịch, các nước biên cảnh như hổ đói rình mồi, đúng là dùng người trong khoảnh khắc, trên đời này không có Tiêu Thế Khanh thứ hai đâu. Con không thể nể mặt mẫu hậu, nể mặt Đại Tĩnh mà khách khí với y một chút sao?”

Triệu Tê biết Tiêu Thế Khanh luôn coi thường nguyên chủ, nguyên chủ trong mắt hắn ta chỉ là một con lợn ngu ngốc mặc long bào. Sở dĩ hắn ở lại trong triều, thứ nhất là vì Ôn Thái Hậu có ân với Tiêu gia, thứ hai là hoàng đế ngu xuẩn cũng có chỗ tốt của ngu xuẩn, thuận tiện cho hắn khống chế.

Mặt khác, cẩu hoàng đế tuy ngu ngốc nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được sự khinh thường của Tiêu Thế Khanh đối với mình, Tiêu Thế Khanh là một trong số ít người biết về căn bệnh giấu kín của hắn. Với hai yếu tố này, cẩu hoàng đế đương nhiên không có thiện cảm với Tiêu Thế Khanh, nếu không phải Ôn Thái Hậu ngăn cản, hắn đã sớm xuống tay với Tiêu Thế Khanh.

Triệu Tê dùng đũa chọc chọc cơm: "Mẫu hậu, sao người lại nói chuyện liệt… chuyện của trẫm cho thừa tướng vậy!"

Ôn Thái Hậu hỏi: “Chuyện gì của con?”

"Thì cái chuyện đó đó."

"Chuyện nào?"

Giang Đức Hải dùng khẩu hình nói ra hai chữ, Ôn Thái Hậu chợt ý thức được: "Ồ, con nói chuyện long căn..."

Triệu Tê kịp thời ngăn lại: "Mẫu hậu!"

"Được, được, không nói nữa không nói nữa." Ôn Thái Hậu không khỏi thấp giọng lẩm bẩm, "Đứa nhỏ này gần đây làm sao vậy, cứ như là biến thành một người khác vậy."